“Có phải cậu đang tìm sơ hở của hắn?” Lạc Gia Long nhìn quanh một hồi, chẳng nhìn ra cái gì.
“Anh nói đúng rồi, tôi không tin có ai lại hoàn toàn xấu hết, vậy với người xấu thì đâu là nơi tâm lý hắn còn hoàn chỉnh, đó là sơ hở tôi muốn tìm.” Dư Tội tay vuốt ve cái ghế, không rõ là loại gỗ gì, nhưng kiểu dáng thì cổ lắm rồi, nhiều chỗ đã được sờ tới bóng như sắc ngọc.
Lạc Gia Long không muốn thua kém người anh em này, khổ sở vắt óc suy nghĩ, suy đoán không chắc lắm: “Một người hoài niệm như thế này, vậy thì thế nào cũng giữ những thứ liên quan tới quá khứ?”
“A, thông minh!” Dư Tội mắt sáng lên, đi nhanh tới đá đít Thử Tiêu: “Mau, đứng dậy hoạt động, tìm ảnh chụp hoặc bức tranh... Hoặc bất kỳ cái gì đó cũ kỹ, có thể liên hệ với viện phúc lợi.”
Lạc Gia Long như nghĩ tới cái gì, hưng phấn lên lục lọi khắp nơi, ngay vách tường, dưới chăn đêm không bỏ qua, nhưng tìm nửa tiếng không thấy gì, làm Dư Tội bực bội, giống như sắp tới cao trào rồi vậy mà không bắn ra được, làm y như kiến bò chảo nóng, lẩm bẩm: “Ở đâu, ở đâu?”
Thử Tiêu tìm kiếm một lúc lại lười biếng dựa người vào tường ngáp dài: “Lạc Đà, liệu có ở trong máy vi tính không, anh là cao thủ vi tính chẳng lẽ giấu đồ ở gầm giường à.”
“Á, thật là...” Lạc Gia Long vỗ đầu tự trách, chạy về phía máy vi tính, mười ngón tay múa lên hoa cả mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play