18 giờ đúng, từ đường ngoài sân bay có mấy chiếc xe cảnh sát đi vào, hoặc ở bãi, hoặc là khu vực dành cho nhân viên mặt đất, từ trên xe xuống năm ba người một đội, bảy tám người một tổ, vội vội vàng vàng chạy tới khu quản lý sân bay. Nhìn kỹ sẽ nhận ra chỗ khác người thường của họ, bước chân nhanh mà không loạn, nét mặt lạnh lùng, mắt sắc bén, mày vô thức nhíu lại, chính là hình ảnh loại nhân vật chính trong phim bom tấn khi đối diện với giây phút chuẩn bị giải cứu địa cầu.
Thực ra làm việc này còn mệt hơn cả cứu địa cầu, 50 tiếng trôi qua rồi, phân cục công an hàng không dân dụng làm chủ lực, rút lực lượng từ chi đội hình sự, trị an tham dự vụ án, còn điều bảy tám cảnh sát hình sự lâu năm nổi tiếng nhờ phá các vụ ăn trộm. Từ thời điểm gây án, phương thức gây án, con đường bỏ trốn, truy lùng từng bước, thậm chí đem bức hình chụp được của nghi phạm đi tới trại giam hỏi những tên trộm chấp hành án, lực lượng huy động đã tới gần 50 người mà không mấy thu hoạch.
18 giờ 42 phút, Lý Vệ Quốc dẫn người ra đường nghênh đón, tóm hết cọng cỏ cứu mạng này tới cọng cỏ cứu mạng kia, đều không được tích sự gì, chút manh mối cũng không có. Nhưng lần này tìm tới cọng cỏ lớn, mời cả xử trưởng già Hứa Bình Thu tới, người ngoài không biết cái tên này, nhưng trong hệ thống công an thì chẳng khác gì sấm nổ bên tai, thời gian trước vụ án ma túy xuyên tỉnh làm ông già sắp nghỉ hưu lại lần nữa dang tiếng vang dội.
Tới rồi, xe tới rồi, Phân cục trưởng phân cục hàng không dân dụng Lưu Đào đi sát sau xử trưởng Lý Vệ Quốc nghênh đón, từ trong xe đi ra ông già mặt đen, khi đại đa số lãnh đạo tuổi này đã mặt tròn bụng bự thì ông già vóc người tầm thước này vóc dáng gọn gàng, bước chân khỏe khoắn: “Xử trưởng Lý, xin lỗi, tôi đến muộn.”
“Không có gì, không có gì, chỗ chúng tôi chỉ còn trông cậy vào xử trưởng Hứa thôi, sở trưởng Thôi hôm nay gọi bảy tám cú điện thoại hỏi tiến triển, tôi không biết ăn nói ra sao, tiếp tục thế này thì thành sự kiện quốc tế mất.” Lý Vệ Quốc mặt mày khổ sở, chuyện vốn không trong phạm trù quản lý của ông ta, nhưng mà ai bảo bạn bè quốc tế mất đồ, các loại giao thiệp đều thông qua ban đối ngoại, nên ông ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
“Quy củ cũ, lời không hay nói trước, tìm được đừng cám ơn, không tìm được đừng trách, phá án chẳng ai đảm bảo được trăm phần trăm.” Hứa Bình Thu tuyên bố thằng thừng luôn, ông ta không sợ án lớn, chỉ sợ án nhỏ bị làm lớn, mà bọn trộm vặt thì khó bắt hơn so với trùm tội phạm có cá tính có đặc tính.
“Nhất định tìm được.” Lý Vệ Quốc tự tin, hắn thông qua sở trưởng Thôi mới mời được vị bồ tát này tới.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play