“Anh Mã, giữ lão ta hộ tôi, đừng để lão giở trò.” Dư Tội chuyển lão già cho Mã Bằng khống chế, còn mình cúi người xuống tháo giày lão ta, thấy mí mắt lão giật giật, khinh miệt nói: “Vốn quan tài chưa nuốt vào bụng hả, vậy thì chỉ còn ở trên người, chút kia chỉ đủ chôn nắm xương già của lão.”
Roẹt, Dư Tội dùng dao của Mã Bằng không tốn mấy công sức lột được đế giày ra, tấm sắt đen xì xì, cầm trong tay, lại nạy ra một khối khác, ngẩng đầu nhìn lão già nhũn người suýt ngã, mọi người không hiểu gì.
Dư Tội cầm cục sắt mài lên tường xòe ra cho mọi người xem, cục sắt đen xì chuyển màu vàng óng, là vàng, hai tấm bằng miếng lót giày, số vàng này giá trị hẳn tới mấy chục vạn, ít cũng phải được 20 vạn.
“Khoản tiền này lớn lắm, nếu lão không nói rõ được nguồn gốc là mạt vận đấy... Cho lão hai lựa chọn, một thành thật khai báo ăn cơm tù, vào đó mà dưỡng lão. Thứ hai, lão không khai cũng được, tay trắng ra khỏi đây, tuổi chừng này rồi, muốn tiếp tục sáng nghiệp hơi bị khó đấy.”
Câu này đủ ác, chọc thẳng vào nỗi đau của người ta, làm lão già mắt trợn trừng như muốn rách khóe: “Mày, mày.... Tao liều mạng già với mày.”
Mã Bằng vỗ má: “Ê, ngoan ngoãn chút.”
Hết cách rồi, lão già tức muốn xỉu, giờ mới thực sự là đại thể đã mất, chỉ còn chống đỡ bằng chút tinh thần cuối cùng. Dư Tội ngoẹo đầu vỗ vỗ vai lão già: “Tặng lão một câu, xã hội chủ nghĩa tốt lắm, có chính phủ dưỡng lão... Tôi thấy lão dựa vào chính phủ là hơn, chứ chống đối chính phủ, chừng này tài sản mà bị tịch thu, cũng oan lắm, có phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT