Tối hôm đó Dư Tội và Lâm Vũ Tịnh, Mã Bằng ăn cơm công tác mà phân cục ba cung cấp, đơn giản thôi, mỳ hộp và xúc xích, phân cục không có nhà ăn thế nên chỉ có vậy thôi, mọi người quen rồi, nhìn thấy Tôn Thiên Minh đẩy cửa đi vào, Dư Tội ngước mắt lên hỏi: “Thẩm vấn được mấy tên rồi?”
“Chín tên, có mấy tên uống say còn nửa tỉnh nửa mê, cũng có tên cứng lắm, chưa cậy miệng được.” Tôn Thiên Minh ngồi xuống bàn làm việc, đưa tay lên vuốt tóc, có chút đau đầu: “Bọn trộm nhãi nhép này đúng là khó đối phó, trừng mắt lên chúng làm bộ sợ hãi, hỏi đâu khai đó, rất thành khẩn. Lát sau hỏi lại chúng ú ớ, đến nguyên quán cũng bịa đặt, mà lơi lỏng chút thì chúng nghĩ là không sao rồi, không phối hợp. Giờ tôi hiểu vì sao không ai chịu tới đội chống trộm cắp, tôi xem lời khai còn thấy bắt cũng vô nghĩa, có kẻ ăn trộm từ khi còn nhỏ xíu giờ tới tuổi hơn cha tôi vẫn đi ăn trộm, bắt bao lần không giải quyết được việc gì.”
Dư Tội đã ăn xong đang cầm tờ báo giải trí ngồi xem, chép miệng: “Hiệu suất của các anh quá thấp, nếu là đội chống trộm cắp bọn tôi ra tay, mới chỉ hai mấy tên, một tiếng là xong.”
“Cậu đừng có mà bốc phét, một tiếng cậu xử lý được hai thằng là giỏi rồi.” Tôn Thiên Minh rõ ràng không tin, bên hình sự bọn họ lại còn kém đám trị an chắc.
Dư Tội nhún vai tiếp tục xem báo.
“Vậy còn Lão Bạt xử lý ra sao?” Tôn Thiên Minh nhức đầu, người tàn tận lại không trực tiếp gây án, vậy thì gán vào tội gì? Xúi bẩy à? Ngay cả ăn trộm còn chẳng phải tội nặng, huống hồ là xúi bẩy, hắn lại chả sợ gì cảnh sát, cái loại già cả tàn tật này dù vào trại thì cũng chẳng ai dám ra tay.
Lâm Vũ Tịnh đặt bát mỳ xuống, lau mồm hỏi: “Lão ta không nói gì à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play