Đừng nghĩ chỉ bọn giết người buôn ma túy mới khó chơi, bọn trộm vặt này cũng khó chơi lắm, đối phó lũ rác rưởi này không đơn giản như người dân, dọa cái là xong. Có tên mồm nói liến thoắng, khai hết rồi, vài phút sau lại chối, nhưng mà dấu tay trên tang vật rành rành ra đó, khiến một bộ phận cúi đầu nhận tội. Nhưng đại đa số không nhận, dân cảnh được đưa tới hỗ trợ gặp khó, dù sao vài thủ đoạn không thể dùng, nơi này không phải nhà mình.
Chị Phượng không nhiều lời, xách tai thằng trộm đi, ném vào cái phòng có Lý Nhị Đông và Thử Tiêu đang ngồi ăn mỳ úp giải quyết bữa tối kèm bữa trưa, thế là ba phút sau có tiếng kêu gào đập cửa xin khai.
Cảnh sát và tội phạm đấu trí với nhau, sử dụng thủ đoạn là cần thiết, đừng mong đi giảng giải đạo đức pháp chế với bọn quanh năm dựa vào ăn trộm kiếm sống này. Về thủ đoạn là gì, dân cảnh không hỏi, nhưng chứng kiến mấy tên trộm tỏ ra cực kỳ sợ hãi, vừa khai vừa gãi, mắt thì cứ đảo về căn phòng kia, như sợ quay lại đó.
Dư Tội không tham gia thẩm vấn, cũng không làm hồ sơ, y một mình cầm một tấm ảnh phác họa công phu, đó là một nữ nhân rất xinh đẹp tinh khiết như nước suối núi cao, còn ai ngoài người cho Dư Tội vài cào trên mặt khiến y nhớ mãi.
Đi quanh bọn trộm, úi dời đủ kiểu, loại điệu đà chảy rớt, già sắp không lết nổi, lại còn cả vị thành niên, đều không phù hợp lắm, Dư Tội nhìn tên trộm trung niên, lạnh lùng ra lệnh: “Đưa tay ra.”
Tên trộm không hiểu xong vẫn đưa tay, Dư Tội quan sát ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đưa ảnh tới: “Biết không?”
Nheo mắt lại nhìn một hồi, sau đó mặt mờ mịt lắc đầu, tên trộm ăn ngay một cú đá đau điếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play