Lý Hàng ngồi phía sau che miệng cười khùng khục, hắn quen với Nghiêm Đức Tiêu, tên đó cảnh vụ thì chẳng hiểu gì, nhưng thứ khác thì không cần dạy cũng hiếu, những thủ đoạn quanh co trong giới cảnh sát chẳng cần ai nói cũng mò ra hết, rất vui tính, được lòng đa số mọi người trong đội.
Thằng đấy à, trừ làm cảnh sát ra thì làm cái gì cũng giỏi, không may, bọn họ chính là cảnh sát.
Hứa Bình Thu còn lạ gì Thử Tiêu nữa, vốn tính cách đã tự do tản mạn, gian trá không ai bằng, xong là tên gan chuột nhắt, vẫn biết sợ tổ chức, chỉ là sau khi theo Dư Tội buôn lậu vài chuyến thì gan to lên mấy lần, người bình thường không trấn áp nổi. Ông không bình luận vội, hỏi: “Lý Nhị Đông thì sao, cũng có vấn đề à?”
“Cậu ta cũng không có vấn đề gì, nhưng còn đáng ghét hơn cả có vấn đề, đội trưởng biết cậu ta nói gì với tôi không? Cậu ta giao giảng nhân quyền, nói cái gì mà tăng ca, làm việc không có ngày nghỉ, là xâm phạm nhân quyền. Tôi nói hình cảnh là như thế, cậu không phục thì đi mà tố cáo, ai ngờ cậu ta tố cáo thật... Lại còn tới thẳng chỗ cục trưởng Vương, tố cáo cả danh sách dài tận ba trang.” Thiệu Vạn Qua đấm bảng điều khiển, kết quả là hắn sau đó bị gọi lên cục công an thành phố chửi mắng té tát, còn mang tiếng không quản lý được đội ngũ.
“Người khác thì sao?” Hứa Bình Thu buồn cười lắm, chỉ là thấy không nên cười nên cố nhịn, chưa yên tâm hỏi.
“Cô bé Chu Văn Quyên khá lắm, làm việc chắc chắn, bất kể là thực địa hay văn phòng, dùng vào việc gì cũng được, bảo sao làm nấy, không than vãn gì cả, tuy ít nói, xong chăm chỉ nên được lòng mọi người. Tôn Nghệ và Ngô Quang Vũ là lái xe tốt, am hiểu máy móc, có bọn họ, chúng tôi bớt được khối chuyện, xe trong đội không sợ đi làm nhiệm vụ gặp sự cố, tiết kiệm được khối tiền. Giải Băng càng không phải nói, đã tham gia tới mười mấy vụ án, xử lý công việc rất chín chắn đang tin cậy, chỉ cần một hai năm nữa thay tôi làm đội trưởng cũng không vấn đề... À phải, nghe nói họ cùng một lớp, sao mà khác nhau nhiều như thế?” Thiệu Vạn Qua lại bắt đầu than vãn về hai con sâu hại kia.
“Ha ha ha, đừng kêu ca, thứ khó chơi nhất lớp đó còn chưa tới chỗ cậu đâu.” Hứa Bình Thu khó xử, đau đầu nhất vẫn là bố trí Dư Tội ra sao, thả vào đâu cũng không yên, chỗ ông ta muốn đưa vào thì thằng nhãi đó lại một mực không chịu, dù quan hệ hòa hoãn không ít, nhưng Dư Tội vẫn đề phòng ông ta quá mạnh: “Được rồi, chuyện này tôi đồng ý, có điều cậu để tôi nghĩ chỗ đã. Nhưng tôi cũng phải nói cậu, cậu dùng người quá kém, quá cứng nhắc, năm xưa ai cũng bảo cậu vô tích sự, vậy mà giờ cậu lại đi chỉ trích đồng loại của mình, sao không nghĩ cách dùng họ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT