Phải thừa nhận rằng có vài thời điểm Dư Tội nghi ngờ phán đoán ở trong nhà, như y từng đánh giá trong tù, Phó Quốc Sinh văn không đủ, võ cũng thiếu, gian trá đấy nhưng không đủ tàn nhẫn. Chắc chắn hắn là thằng tội phạm, nhưng bảo là thứ buôn ma túy giết người thì Dư Tội nhìn thế nào cũng không giống, nhưng tấm danh thiếp này nói rõ vấn đề rồi.
Vừa chuẩn bị đi thì Trịnh Triệu kéo tay, Dư Tội quay đầu lại nổi nóng quát: “Có rắm gì thì đánh một thể đi.”
Trịnh Triều sợ hãi rụt tay ngay tức thì: “Được, tôi đánh, đánh ngay.... Đại Đồn và Hóa Phì bị giữ ở Phiên Ngu, phiền cậu đi chuộc họ ra, được không?”
“Sao anh không đi mà bảo tôi?” Dư Tội ngờ vực.
“Tôi...” Trịnh Triều thực ra chẳng muốn làm chuyện này, hai tên thủ hạ bị bắt kia vận chuyển hàng lậu chứ không phải hàng cấm, nên phương thức xử lý chỉ là phạt tiền, nhưng hắn không muốn xuất đầu lộ diện, vừa có lô hàng thành công, lặn sâu chút cho an toàn, nhưng người thì vẫn cần, dù sao tuyển người mới lý lịch đáng tin không dễ: “Người anh em, cậu không biết, tôi nhìn thấy cảnh sát là hai chân run lên rồi. Thêm vào đó thanh danh của tôi cũng chẳng tốt đẹp gì, thò mặt ra dễ bị người ta theo dõi, cậu là người mới nên không sao.”
Dư Tội mắt đảo qua đảo lại, tính toán một lúc gật đầu: “Được, tiền chuộc anh trả.”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Trịnh Triều rối rít gật đầu cung kính tiễn Dư Tội đi, đợi xe hàng đi rồi mời ngồi ngây ra: “Mẹ nó, ai là thủ hạ của ai đây, sao mình phải ăn nói khép nép với thằng chó đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT