Trong căn phòng nhỏ kéo kín rèm nửa sáng nửa tối, một thanh niên ngồi cúi gằm mặt trên ghế sô pha, đối diện ba người đứng như trời trồng, không khí có phần quỷ dị.
“Suỵt!” Lâm Vũ Tịnh khẽ đặt tay lên môi ra hiệu hai người còn lại im lặng, ngồi xuống bên cạnh Dư Tội, đưa tay vuốt mái tóc bù xù của y, ôn tồn nói: “Không sao, không sao hết, chuyện qua rồi, do thiết bị có vấn đề, không phải lỗi của ai cả … từ từ thôi, đừng vội, bình tĩnh nhớ lại chuyện hôm đó...”
Dư Tội ngước mắt nhìn Lâm Vũ Tịnh, không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt tản mác tập trung lại, dần dần yên tĩnh kể lại chuyến hành trình ly kỳ của mình. Bắt đầu từ trung tâm tắm rửa Đức Úc, sau đó theo lối đi bí mật ra cửa sau, bị nhốt trên chiếc xe kín mít, đưa tới địa điểm không rõ, được cho uống một ngụm rượu y nghi là chứa chất kích thích, rồi chia ra mỗi người nhận một xe đi giao hàng... Nhìn lại thì té ra mọi phán đoán trước đó đều đúng hết, đối phương lợi dụng mưa bão để vận chuyển ma túy.
Điều duy nhất không ngờ tới, chiếc xe được trả tiền ít nhất lại là xe chứa ma túy, mục đích chỉ là để y buông lỏng cảnh giác, thế nên thản nhiên qua được hai trạm kiểm soát, nghe kể tới ma túy được giấu bên trong ổ cứng, mỗi bánh chừng 200 - 300 g, vậy một xe chở đầy ổ cứng như thế rốt cuộc vận chuyển bao nhiêu ma túy, nghe thôi mà Hứa Bình Thu và Đỗ Lập Tài đã lạnh cả người.
Mọi thứ rất đơn giản, dùng người không ai ngờ tới, hàng hóa cùng mọi giấy tờ thông quan đều là thật, vậy là cứ nghênh ngang đi qua trạm thôi, Hứa Bình Thu đứng ngồi không yên, vậy thì trong đống rác điện tử ở Quảng Châu rốt cuộc có bao nhiêu chất cấm đây?
“Chỉ có thế thôi...” Dư Tội cuối cùng kể ra hết, nhưng vẻ mặt chẳng nhẹ nhõm hơn, phòng im phăng phắc, Lâm Vũ Tịnh thở dài bóp nhẹ vai Dư Tội một cái đi ra hé cửa nhìn ra ngoài cửa, vẫn là cảnh tượng chợ búa nhốn nháo, không có gì bất thường, nhưng bên trong Dư Tội thình lình cảm khái: “Mẹ nó, bên này làm công cụ cho người ta lợi dụng, tới bên cũng bị người ta lợi dụng, đen trắng đều khốn nạn như nhau.”
Câu chướng tai này khiến Đỗ Lập Tài nín nhịn nãy giờ chỉ mặt Dư Tội mắng: “Cậu ăn nói kiểu gì đấy hả, cái gì mà lợi dụng? Cậu có chút kỷ luật tổ chức nào không, sau sự việc không lập tức báo cáo, không kịp thời về đội, nhìn lại bản thân mình xem, cậu có còn giống cảnh sát không hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play