Lâm Vũ Tịnh nhéo thằng béo thêm cái nữa nhưng cũng không giận, thằng nhóc vô lại từ lúc về nhà là mặt dày bám theo cô, phần nào quen rồi, chỉ coi như đứa em trai nói hết sức bình thản: “Cách ăn mặc này là thích hợp, dễ dàng làm giảm sự cảnh giác của người đối diện.”
Thử Tiêu nghĩ khác: “Tính cảnh giác giảm xuống, nhưng mà tỉ lệ quay đầu quá cao, dễ xảy ra chuyện lắm.”
“Chưa chắc, cậu nhìn ra đường xem.” Lâm Vũ Tịnh chỉ ngoài đường.
À, Thử Tiêu nghển cổ nhìn, mình đúng là nhà quê, các cô gái đi trên đường không váy siêu ngắn thì quần siêu ngắn, khoe trọn vẹn cả đùi, chân nhấc lên chút là thấy quần lót đầy màu sắc. Hắn chép miệng nhìn Lâm Vũ Tịnh lần nữa, ăn mặc như thế trong hoàn cảnh này không quá gây chú ý.
“Số ba, số ba, hàng ra rồi, nghĩ cách tiếp cận.”
Trong bộ đàm truyền ra tiếng chỉ huy, Thử Tiêu vội vàng xoay vô lăng đi về phía bắc, được nửa đường thì báo là người ở trong sân, xem ra chuyến này đi uổng công. Lâm Vũ Tịnh đặt tay lên môi nghĩ một lúc bảo Thử Tiêu dừng xe, bảo hắn đợi tại chỗ đừng theo, sau đó giống như gà đi tìm khách, đong đưa đi về phía xưởng.
Thử Tiêu đỗ xe bên đường, vươn dài cổ nhìn xung quanh, núi thấp lè tè nhấp nhô, rừng chuối rậm rạp, ao nhỏ, ruộng lúa, đường trải nhựa đen xì nối tiếp các cảnh vật với nhau, hai bên đường là nhà nhà xưởng tường bao vây quanh. Phong cảnh này so với phương bắc gió cát khắp nơi tốt hơn trăm lần, nhất là mỹ nữ đang đi trên đường, Thử Tiêu nhìn thấy đói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT