Chuyện giả heo ăn thịt hổ thì Dư Tội không làm, nhưng mà giả hổ ăn thịt heo thì y không ngại, từ khi rời khỏi vòng kiềm tỏa của lão già họ Hứa, cuộc sống tự do tự tại, căn bản chẳng cần ngụy trang gì, cứ thoải mái cho bản tính phát huy. Nếu nói cố ý thì chỉ giả vờ trí tuệ thấp một chút, ngông nghênh một chút, hết cách, có tổ chức nào thích cấp dưới thông minh đâu.
Cơ mà vị cấp trên này, ài dà, hết nói, Dư Tội nhíu mày, cái tên này chỉ cần hút thuốc vào là không chấp nhận nổi, cởi giày, hai chân gác lên bảng điều khiển xe, ôi dời ơi, chân Hong Kong mùi còn nặng hơn xăng dầu, Dư Tội thầm chửi cái tổ chức này tố chất quá thấp.
“Này Tiểu Nhị, trước kia cậu làm gì thế?” Trịnh Triều rảnh rỗi hỏi.
“Chẳng làm gì cả, cướp rồi tiêu, tiêu rồi cướp.” Dư Tội đáp đơn giản.
Đáp án này làm Trịnh Triều cười lớn vài tiếng, biểu thị lý giải, kiếm ăn trên con đường từ Phiên Ngu thông tới hải cảng, nếu chưa có tiền án là chưa hợp cách, loại dùng cục sắt giả súng đi cướp trạm thu phí như Dư Tiểu Nhị thuộc về trình độ ưu tú rồi.
Dư Tội lại cẩn thận hỏi: “Anh Cao Trào, anh còn chưa nói chuyến này kiếm được bao nhiều tiền?”
Trịnh Triều rốt cuộc cũng phải đáp: “Phải nghìn đồng, cậu chỉ giao hàng còn muốn bao nhiêu chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play