Giản Phàm cười ngượng không đáp, ghé tới tai Dương Hồng Hạnh nói nhỏ lảng đi: “Em lấy được băng ghi hình chưa?”
“Giao cho huấn luyện viên rồi.” Dương Hồng Hạnh đẩy Giản Phàm ra, lúc nãy không để ý, bây giờ mới ngạc nhiên: “Giản Phàm, các anh cùng trực, bọn họ ai nấy mặt mũi bầm tím, sao anh lại không sao?”
“Em nói gì thế, chẳng lẽ em muốn anh mặt mũi bầm tím mới thoải mái à?” Giản Phàm trừng mắt.
“Em đang hỏi anh đấy, thái độ của anh kiểu gì vậy?” Dương Hồng Hạnh lui ra sau, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Em muốn biết chân tướng à? Đó là vì .. Anh đẹp trai hơn chúng, người ta không nỡ đánh, lý do này thế nào?” Giản Phàm quay đầu nhìn đám Thành Cương mà thở phào, nếu chạy chậm vài bước là chung số phận với bọn ngốc đó rồi.
“Thế à? Vậy để em chính thức nói với soái ca nhé, ban đốc sát sẽ chính thức hỏi các anh, chiếc xe này đang đi tới cục công an thành phố, bọn em về đội, anh vào cục, chuẩn bị tâm lý đi. Không biết người của ban đốc sát có vì anh đẹp trai mà bỏ qua không?” Dương Hồng Hạnh ngọt nhạt, ai bảo thái độ không tốt, người ta quan tâm mà không biết điều.
“Hả, ban đốc sát? Nghiêm trọng vậy sao?” Giản Phàm hoảng hồn, còn chưa làm cảnh sát đã gặp đốc sát.
“Anh nói xem.” Dương Hồng Hạnh ung dung, xem ra có phần bất mãn với thái độ của Giản Phàm.
Giản Phàm xuống nước: “Được, anh thừa nhận thái độ của anh có vấn đề, lớp trưởng, có tin tức nội bộ gì không, em phải đỡ mọi người một tay chứ, anh làm thế vì vinh dự tập thể mà. Anh mà lên tiếng chậm để cô ta nói năng linh tinh, tới lúc đó chúng ta bị động lắm.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play