“Đúng là thế, nhưng giờ họ có một người cực kỳ thông minh, chúng ta không thể không coi trọng, nếu y nhảy vào, chúng ta đối phó không được đâu.” Ngô Đích đánh giá nhân vật đó cực cao, hắn không lo sự việc mà lo người.
Cả Cảnh Duệ Uyên và Thân Bình An nói gần như cùng lúc: “Giản Phàm sao?”
Ngô Đích gật đầu xác nhận: “Đúng, chính là Giản Phàm, chẳng may chi đội đặc cảnh sử dụng người đó thì chúng ta nguy, đúng là khéo quá hóa vụng rồi, không những chẳng chụp được tội lên đầu y, lại giúp cảnh sát có viện trợ mạnh mẽ ...”
Cảnh Duệ Uyên không hiểu: “Sao một nghi phạm lại thành người phá án được.”
“Với y thì lại rất có thể ...” Ngô Đích có chút đau đầu, đặc biệt là Cảnh Duệ Uyên thông báo Giản Hoài Ngọc đã lên đường về nước, muốn đích thân ký hiệp nghị mua Tân Thế Giới, nếu chẳng may xảy ra vấn đề nữa thì thua trắng bàn.
Di động của Thân Bình An reo, vừa cầm lên nhìn đã cười ha hả: “Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới, đi mòn gót sắt uống công, tìm được chẳng phí sức ... Tiểu Ngô, may mà có cậu, người của chúng ta đợi ở trung tâm giám định pháp y đã có tin.”
Ngô Đích "ồ" một tiếng giải thích Cảnh Duệ Uyên: “Đội đặc cảnh không có kho đông lạnh, thi thể tội phạm đưa tới trung tâm pháp y bảo tồn, phong tỏa đội cũng không phong tỏa được người chết, cháu có người ở đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT