Núi băng đã bị chọc thủng một lỗ rồi, lẫn lộn thực thực giả giả, Giản Phàm tuy không rõ chân tướng, nhưng y biết bất kể vào lúc nào, loại như Lưu Siêu Thăng cũng tự coi mình là trung tâm, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, ép hắn phải tự giữ mình, chỉ còn cách rửa sạch dính líu, hoặc là kéo kẻ khác vào.
“Tôi, tôi, tôi ...” Lưu Siêu Thăng "tôi, tôi", nửa ngày trời mới thốt ra một câu: “Tôi không biết gì cả.”
Giản Phàm không nóng nảy hay sốt ruộc, y biết tâm ý kẻ này đang cực kỳ yếu đuối, nhẹ nhàng an ủi: “Không ai nói là anh làm, nhưng tới giờ này rồi mà anh còn định biện bạch là mình hoàn toàn vô tội sao?”
“Không, không ... Tôi.” Giống như mắc xương trong cổ, Lưu Siêu Thăng nói ra câu khó khăn nhất trong đời: “Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại, tôi thực sự không làm gì hết.”
“Chuyện này chúng tôi đã biết, sim điện thoại bị phục chế, một cái ở trong tay Khổng Tân Cường, tên này đã sa lưới, men theo manh mối này tìm ra người chịu trách nhiệm là anh ... Cho nên anh bị vu oan, đây là nguyên nhân anh ngồi đây.” Giản Phàm mừng thầm tỏ vẻ thông cảm.
“Đúng đúng, tôi bị vu oan.” Lưu Siêu Thăng vạn phần cảm kích, sụp đổ tới nơi kiếm được chỗ bám víu: “Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại, sim do Chu Quản Hồ đưa, thật, không phải vì hắn chết rồi mà tôi đổ cho hắn đâu ... Tối 28 tháng 9, tôi đưa Hiểu Nguyệt tới khách sạn Lệ Đô ăn cơm, hắn đợi ở cổng khách sạn đưa cho tôi cả điện thoại lẫn sim, Hiểu Nguyệt nhìn thấy, các anh cứ đi tra.”
“Không cần tra, tôi tin anh.” Giản Phàm nói một câu Lưu Siêu Thăng muốn nghe nhất lúc này, sự tin tưởng, dỗ: “Kể cho tôi tình huống hôm đó đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT