Người kia chẳng phải hạng cứng cỏi gì, toàn thân còn đang run lẩy bẩy kia kìa, bị tên mặt xẹo hung tợn như kẻ giết người hỏi, rối rít đáp: “Đúng đúng đúng, tôi không phải cảnh sát.”
“Nhìn thấy rồi chứ, ai tới hỏi xem là chuyện gì đi.”
Giản Phàm nói với đám đặc cảnh, phải còng hai cảnh sát thật còn không đành lòng chứ với tên hàng giả không nương tay, Vương Kiên, Quách Nguyên, Tiêu Thành Cương và hai người nữa chẹt cổ bịt mồm kéo vào phòng vệ sinh.
Phất tay một cái đem hai tên cảnh sát thật xuống lầu, chuyện thẩm vấn có người khác lo liệu, huống hồ vấn đề một khi dính dáng cả tới cảnh sát, cần bộ phận đặc thù xử lý. Giản Phàm không quản, vì chẳng cần đoán cũng biết, hai cảnh sát đó hoặc nghe lệnh làm việc hoặc cầm tiền làm việc thôi, quan trọng là tên cảnh sát giả kia.
Trong phòng vệ sinh nước chảy rào rào, xen lẫn tiếng quát hỏi, Giản Phàm mặt lạnh tanh kiểm tra những thứ trên bàn, coi như không nghe thấy. Trương Vân thì không chịu nổi, mỗi lần có tiếng kêu đau đớn là lại run lên như chính mình bị đánh vậy, ngồi xuống bên Giản Phàm giọng chưa bình tĩnh lại, hỏi: “Chuyện, chuyện, chuyện này là sao?”
“Mồi đã thả, cá cắn câu thôi, cô cho rằng Lưu Siêu Thăng sẽ trả cô 200 vạn à?” Giản Phàm trả lời đơn giản.
“Nhưng hai ... Hai người kia là cảnh sát thật.” Trương Vân kinh khủng chỉ ra ngoài, nghĩ tới hậu quả, toàn thân sởn gai ốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT