Dương Hồng Hạnh nghĩ vẩn nghi vơ đi tới khu phòng học, khu nhà năm tầng này mới xây xong chưa lâu, có thể chứa được hơn nghìn người. Tầng một dạy khí giới, giáo viên đang hướng dẫn cách tháo lắp súng, tầng hai là lớp phụ đạo tâm lý, không biết là tới từ bộ phận nào, toàn là mũ đen không có ký hiệu gì, giống cảnh sát truy bắt ma túy.
Lớp đặc biệt học ở tầng ba, vừa đi được nữa cầu thang thì bắt gặp Ngưu Manh Manh, Tần Thục Vân chạy như gặp phải ma, thấy Dương Hồng Hạnh, kéo tay nói: “Chị ... Chị ... Giản Phàm, Giản Phàm ở trong lớp.”
“Cái gì, không nhìn nhầm chứ?” Dương Hồng Hạnh hoảng sợ.
“Sao nhầm được? Anh ấy không sao cả, làm sao giờ?” Tần Thục Vân khẩn trương mất cả chủ ý.
“Không say? Cũng không giận sao?”
“Không, còn đang ở đó tán gẫu với Thành Cương, sắc mặt bình thường.”
“Đi ...”
Dương Hồng Hạnh thấy tim đập nhanh mấy lần, cẩn thận tới gần cửa lớp ghé đầu nhìn, trong lớp đã gần đủ người, mấy nữ sinh đến trước đang ra sức đánh mắt chỉ trỏ, ngồi gần tường chẳng phải là Giản Phàm sao? Nhìn từ mặt bên, gương mặt y rất có đường nét, nhất là phần xương hàm sắc như đao, bớt đi vài phần thư sinh trông thêm nam tính. Dương Hồng Hạnh chợt nhận ra, Giản Phàm vốn rất đẹp trai, nhưng mặt bên mới thực sự là sát thủ nữ sinh, do thường xuyên tập ngoài trời, da không phải quá nhẵn nhụi, dưới hàm loáng lờ mờ nhô ra vài sợi râu tạo cảm giác phong trần ...
Không không! Dương Hồng Hạnh định thần, nghĩ cái gì thế, lắc đầu nhìn lại, đúng là Giản Phàm, vẫn đang như bình thường trò chuyện với Thành Cương, Dương Quốc Giang, thần thái ngời ngời, chẳng mảy may giống vừa uống rượu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play