“Chủ nhiệm Điêu, anh không đối phó nổi thằng nhãi đó đâu, toàn bộ các anh cộng lại không bằng cậu ta, để chúng tôi đi hỏi, anh nghe đi ..” Lục Kiên Định nghe Giản Phàm đề cao hình cảnh bọn họ thì đắc ý lắm, nghênh ngang đi tới phòng thẩm vấn.
Cứ tưởng là chuyện chắc như đinh đóng cột, ai dè lại sinh ra biến cố lớn như thế, chủ nhiệm Điêu vỗ trán chan chát. Cho rằng bắt được nghi phạm trọng đại, ông ta còn mau mắn báo lên cục nói vụ án có tiến triển, giờ hay rồi nghi phạm đưa cả đống chứng cứ, từ góc độ lý luận mà nói, nếu chứng minh được tức là y thanh bạch, hoặc là nghi phạm đã có chuẩn bị kỹ càng, dù loại nào cũng khó chơi.
Đặc biệt là giờ cả bí thư Ngũ cũng hỏi tới rồi, chẳng may sơ xuất gì là to chuyện, người ta không cắn ngược lại mới là lạ. Nhìn lên màn hình, thấy Lục Kiên Định tươi cười như đón lãnh đạo, còn đưa cho hộp cơm, vui vẻ trò chuyện, chủ nhiệm Điêu càng rùng mình, không xong, vị này rốt cuộc lai lịch thế nào, mình chọc phải tổ ong rồi.
Phòng thẩm vấn số 2, Tần Cao Phong vào sau đóng cửa lại buồn chán nhìn hai người kia như bạn cũ hội diện, Lục Kiên Định thích đùa, trêu: “Này nhóc, giờ hối hận vì không làm cảnh sát chưa?”
“Hì hì, anh tới là không sao rồi.” Giản Phàm đói ngấu, chẳng khách khí, mở hộp cơm ăn như chết đói.
Lục Kiên Định nhìn cấp dưới cũ, cảm xúc lẫn lộn, thực sự nuối tiếc, cũng có chút hận sắt không thể luyện thành thép, nói thế nào thì mỗi lần gặp Giản Phàm đều thấy thú vị, không như đám người trong đội, quá trình tự hóa, ai cũng như ai, nhìn mất hứng: “Nói đi, lần này cậu phạm tội không nhỏ đâu.”
“Tôi oan mà.” Giản Phàm vừa ăn vừa nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT