“Oa ca, em biết anh không có mục tiêu gì lớn, nhưng sao anh cứ suốt ngày đeo Ô Long bên miệng. Có gì hay chứ, em ghét về nơi đó, buồn tẻ ảm đạm, mỗi lần ở thành phố về, cảm giác thời gian nơi đó như ngừng trôi ấy, cái gì cũng chậm, chán chết đi được.” Thành Cương không tán đồng quan điểm nhân sinh của Giản Phàm, Oa ca mới trên hai mươi, tuổi trẻ sôi nổi mới đúng, vậy mà suy nghĩ cứ như ông già 60 vậy, lúc nào cũng chỉ muốn về quê, thật không sao hiểu nổi.
“Mày không muốn về thì thôi, anh thấy ở huyện rất tốt, làm cái hộ tịch cảnh sát, làm cảnh sát bàn giấy trong đồn, nắng không tới đầu, mưa không tới mặt, không phải tốt à? Nếu không làm cảnh sát khu vực, ngày ngày đi tuần, đi qua quán xá được người ta mời ăn, thi thoảng có quà cáp, thấy đứa nào chướng mắt, anh hô bọn Hắc Đản, Thán Chùy tới dằn mặt ... Ha ha ha, sống thế lại chả sướng à?! Ngày ngày làm vài ba chén rượu, ra đường sờ mông mấy em gái xinh đẹp, túi tiền dầy cộp, cho mày thèm chết.”
Giản Phàm mơ ước cuộc đời cảnh sát trong tương lai, trong lý giải và nhận thức của y, làm cảnh sát là nhiều chỗ hay như vậy. Thành Cương mồm mép không bằng Giản Phàm, gãi gãi đầu, cảm giác sống thế cũng hơi bị được.
Thành Cương không nói, nhưng lại có người đằng sau nghe được, hừ một tiếng chanh chua nói: “Phì, lưu manh, làm sao anh lại trà trộn được vào đội ngũ cảnh sát thế?”
Giản Phàm quay đầu lại, chính là Ngưu Manh Manh vừa cùng nhóm với mình, mặt trông như bạch thiết nhục, môi dày, nghe nói cô gái này bị người cha có bối cảnh cưỡng ép vào đội ngũ cảnh sát. Ngày ngày đầu đã bị Giản Phàm đặt biểu hiệu "thanh thuần tiểu phì ngưu", về sau truyền đi truyền lại thành "thanh thuần tiểu phì nữu", rồi không hiểu vì sao tới tai em gái béo, từ đó Ngưu Manh Manh mỗi lần nhìn Giản Phàm đều như nhìn kẻ thù giai cấp, cái mặt đẹp trai cũng không vớt lại được chút thiện cảm nào.
“Này Bàn Nữu, chúng ta là đồng chí cùng giai cấp, lưu manh ở đâu ra? Là cảnh sát dự bị, nói chuyện có chứng có cứ, em bảo anh là lưu manh, trừ khi em ở cùng ngành.”
Mấy nam sinh đứng hàng trước vai rung rung, tám thành muốn cười sợ huấn luyện viên nhìn, đang cố nhịn, luận đấu khẩu có nữ sinh nào là đối thủ của Giản Phàm, Ngưu Manh Manh bị nói tới đỏ mặt: “Lưu manh kèm vô sỉ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT