Tương Cửu Đỉnh vặn lại em gái, lời hắn đại khái là đúng sự thực, chẳng qua ở một số chỗ đánh giá khái niệm mà thôi, nếu đơn giản chỉ luận mua bán, quả thực không thể bắt bẻ hắn.
Tương Địch Giai không phản bác được, cô không biết chi tiết chuyện này, vì thời gian đó cô và Giản Phàm mơ hồ đều có chút tránh mặt nhau, ngay thời gian tới khách sạn ăn cơm do Giản Phàm cũng không tiếp xúc, nhưng vẫn hồ nghi: “Anh, thực sự không lừa em chứ? Thực sự là mua chứ không phải lừa của người ta?”
“Anh cần lừa cậu ta à? Đã trả tiền còn lừa cái gì? Còn lừa em, ha ha ha ... Từ nhỏ em đã ngang ngược vô lý, anh lừa được em không? Em không lừa anh thì thôi. Có điều lần này em không lừa anh, chuyến đi Ô Long giúp anh đào được mỏ vàng, nói đi, em thích gì? Tặng em một cái xe, hay là một cái túi LV? Loại độc nhất vô nhị luôn ... Không thích à, cười đi ... Cho anh biết thích gì?” Tương Cửu Đỉnh nhìn em gái trêu.
“Em không cần, em sợ lúc nào đó bị anh lừa bán mất, còn giúp anh đếm tiền.”
“Có ai nói anh mình thế không? Anh bán gì chứ sao có thể bán em gái? Thật là ... Đi đi, tới văn phòng lấy hộ anh cái di động, tới phòng hội nghị đợi anh ... Đi đi, trưa anh em mình cùng ăn cơm.” Tương Cửu Đỉnh nói ngon nói ngọt đưa chìa khóa dỗ được em gái đi.
Quay đầu lại thấy Trương Khải mới thăng lên làm phó tổng giám đốc mà vẫn giữ tính phục vụ viên, đứng trở tại chỗ. Kỳ thực vừa rồi trước khi Tương Địch Giai tới, hai người họ cũng thảo luận vấn đề này.
“Này phó tổng giám đốc, tôi thấy chuyện hôm nay rõ lạ, toàn nhắm vào vấn đề này, sao, anh vẫn thấy chúng ta không nên bán bí phương?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play