Sở Tú Nữ thực sự nổi giận rồi, đề phòng cẩn thận như thế, không ngờ có sơ hở quá lớn, Sở Tú Nữ sao không hiểu, đóng gói cơm hộp là công tác lao động tập trung, cần lượng lớn nhân lực. Nếu tuyển dụng đơn lẻ để bán ăn nhanh thì người tới ứng tuyển lác đác, tốn thời gian mới có đủ lực lượng cẩn thiết, tốn công sức, và tiền bạc nữa. Nhưng dựa nguồn nhân lực trực tiếp đông đúc sẵn có của Tân Thế Giới, chắc chắn là biện pháp mở rộng nhanh nhất.
Nên nhớ một nửa tầng 6 của Tân Thế Giới dùng làm nơi ăn ở của nhân viên, giờ không khác gì nuôi hộ cho Thực Thượng.
Lỗ lớn rồi, Sở Tú Nữ trừng mắt nhìn Trương Vân, lúc ở trên đường đi còn nghĩ là chuyện lặt vặt không đáng kể, giờ mới hiểu đã tới mức nghiêm trọng, ít nhất là cơ hội cực tốt để mấy phe phái làm khó mình, trước kia có thấy họ đoàn kết thống nhất như vậy đâu.
“Tổng giám đốc, KTV 40 người, phòng thể dục 16 người, tạp vụ 12 người, bảo an 18 người, phục vụ đại sảnh 50 người, thêm vào 30 đầu bếp, 7 lái xe, 12 hậu cần. Mỗi ngày thời gian công tác vừa vặn vào lúc chúng ta nhàn rỗi, làm hai ba tiếng, kiếm nhẹ nhàng 30 - 40 đồng, một tháng hơn 1000 rồi, bằng lương của chúng ta, thậm chí có người xin nghỉ phép để đi bán cơm lưu động cho người ta ... Tôi tính qua, họ mỗi ngày cấp chúng ta 4000 hộp cơm, nhưng bản thân họ xuất hàng lên tới 20.000, tức là gấp hơn hai lần thời kỳ đỉnh cao của chúng ta. Trừ đi các loại chi phí, cho dù mỗi xuất cơm về tay y chỉ được 0.5 đồng chăng nữa, mỗi ngày lãi ròng đã là 1 vạn, một tháng 30 vạn, chưa nói tới cung cấp thịt ngâm ... Đem so ra lượng tiêu thụ tháng của chúng ta tăng trưởng 6 thành, chưa tới 50 vạn ... Khủng khiếp hơn nữa là họ không cần mặt bằng, chỉ cần dùng nhân thủ sẵn có của chúng ta là thoải mái mở rộng thị trường.”
Sở Hỉ Phong tính toán từng hào khiến người ngồi quanh phải chấn kinh, một tháng kiếm được 30 vạn, đã thế ông ta còn bổ xung: “Theo hợp đồng, khi lợi nhuận của chúng ta vượt quá 40 vạn, phải trả 20% cho họ coi như tiền bồi huấn, vậy là tháng này chúng ta phải trả hơn 2 vạn tiền lương.”
“Còn cả đầu bếp nữa, tôi nghe nói bây giờ đầu bếp hai bên thân thiết lắm, bên này giúp bên kia, cơ bản không còn phân chia nhà nào với nhà nào nữa. Đầu bếp của chúng ta mà chỉ cần nghỉ ngơi hay nghỉ phép là chắc chắn chạy tới Phân Thủy Lĩnh ... Người ta trả công tà môn lắm, không phải theo tháng mà tính theo ngày.” Sở Vũ Phi cười nhạt đổ dầu vào lửa, bên mình chịu thiệt mà giọng điệu của hắn có phần hả hê hơn là căm tức.
Sở Tú Nữ mặt âm trầm, cả đời chưa bao giờ bị người ta chế nhạo thế này, cảm giác không khác gì tát thẳng mặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play