Giản Trung Thật già hơn, tóc mai thêm sợi bạc, nhưng đôi tay còn nhanh nhẹn lắm, xem chừng nấu nướng mười năm nữa cũng không thành vấn đề. Ông đang bận rộn trong bếp thì có người vào, ngẩng đầu lên thấy người quen cười vui vẻ: “Béo, cái miệng lại thèm rồi à?”
“Hì hì, cháu dẫn đồng nghiệp tới, chú ơi, ngày 26 này chú làm bếp trưởng cho cháu nhé? Giản Phàm lo bữa sáng, chú lo tiệc cưới buổi tối.” Phí Sĩ Thanh đặt hai chai rượu lên bàn trong bếp.
“Ừ, nói một câu là được, còn mang gì tới nữa.” Giản Trung Thật cười hiền từ, không từ chối món quà nhỏ này, cả đời làm không biết bao nhiêu tiệc cưới rồi, có điều nhìn Phí Sĩ Thanh lớn lên cùng con trai cũng đã kết hôn, bất giác nhớ tới con trai xa nhà đã lâu, có chút buồn bã nói: “Vậy cháu phải nói trước với Giản Phàm, nó làm công cho người ta mà, bận bịu lắm, không tùy tiện được như vậy.”
“Dạ, chú yên tâm, cháu dặn nó từ lâu rồi, thiếu nó sao được.” Phí Sĩ Thanh nói xong thì đã chạy ra ngoài, trong lúc đợi món bấm điện thoại gọi cho Oa ca hiếm khi gặp một lần, chú Giản nói cũng đúng phải nhắc cái thằng tham tiền đó, nếu không lỡ hết việc của mình.
“Ê Oa ca, tao nói này, mày tham tiền quá đi, hôm nay 20 rồi còn chưa về, tiền thì kiếm bao nhiêu cho đủ? Oa ca, ngày tốt là 26 đấy ... Không nhắc thì mày quên ... Buổi sáng đãi khách mày bao hết, vốn định mời mày làm phù rể, nhưng mà cái mặt mày dọa khách sợ chạy hết mất ... An bài rồi, lão đại làm phù rể, lão tam làm tiếp khách, mày lo nhà bếp, mẹ mày thu tiền. Tao cưới vợ bằng mày cưới vợ, lỡ chuyện cả đời tao không tha cho mày.” Bên kia vừa mới bắt máy là Phí Sĩ Thanh tuôn một tràng.
“Biết rồi 26 tháng Chạp, nói nhiều!” Trong điện thoại quát một tiếng làm Phí Sĩ Thanh rời điện thoại ra mấy cm, Giản Phàm giáo huấn: “Tao động phòng thay cả mày là được chứ gì, con mẹ nó, thật rườm rà, đừng gọi tới nữa, cả đống khách đang đợi đây.”
Tu tu tu, bên kia mới nói hai câu mà đã cúp điện thoại rồi, trước kia quen Giản Phàm nói dông nói dài, giờ không quen kiểu nhanh gọn dứt khoát như thế, Phí Sĩ Thanh chửi đồng vài câu, tiếp theo lại gọi cho Hoàng Thiên Dã căn dặn: “A lô, lão tam, 26 tháng Chạp kết hôn, mày tiếp khách đấy ... Cái gì, mày muốn làm phù rể à, mày trông như ăn trộm ấy, mất giá lắm làm phù rể thế quái nào được, tao mời lão đại làm phù rể rồi ... đừng giận, đừng giận, vai trò của mày quan trọng lắm, mày sẽ đi trước xe rước dâu đốt pháo mở đường, vinh dự thế còn gì, đừng nói tao không chiếu cố mày.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play