“Ha ha, có 27 con đường rời khỏi thành phố, bọn chúng không kịp lập chốt đâu, đến kịp thì chúng ta giờ đã là ngoại thành. Ha ha ha, đến cả tôi còn chưa suy nghĩ xem sẽ chạy đường nào thì bọn chúng làm sao mà truy đuổi? Đừng có quá sợ cảnh sát, bọn chúng chỉ được cái hung hăng thôi, rặt một lũ vô dụng. Tám Trụ, cậu bị truy nã bao nhiêu năm rồi?” Tề Thụ Dân tâm trạng cực tốt, hứng thú hỏi.
Lý Tám Trụ gập ngón tay: “8 năm rồi, có điều dùng tên gọi khác nhau, giờ em chẳng nhớ là mình có mấy cái lệnh truy nã nữa.”
“Ha ha ha.” Tề Thụ Dân ngửa mặt cười dài, cực kỳ đắc ý, nhưng cười xong nhìn lại bên cạnh mình từ mấy chục người giờ chỉ còn hai người, không khỏi thê lương. Mười năm giang hồ, sinh tử mịt mù, muốn nói một câu cảm khái nhưng thấy Lý Tám Trụ vẫn chưa cảm giác ra, đành nuốt về, sợ ảnh hưởng tới sĩ khí.
Xe đi lên quốc lộ thì trời đã sáng hẳn, trừ nông dân vất vả sớm tối lom khom ở bờ ruộng hai bên đường thì chỉ có lái xe hàng thi thoảng đi qua bên cạnh, một chút nguy hiểm cũng không có, cảnh giác cũng dần buông lỏng.
Sắp tới mốc km số 2, Lý Tám Trụ mới hỏi: “Anh Dân, đi đường nào?”
“Đi con đường không có khả năng nhất.” Tề Thụ Dân tựa đã suy tính từ lâu, trả lời luôn.
“Em hiểu rồi, Hầu Tam, 2 km nữa có ngã ba, rẽ trái, đi đường đất.” Lý Tám Trụ chỉ huy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play