Đồng Cô Sơn và Tề Thụ Dân là đôi anh em chung khổ nạn, cha chết mẹ bỏ đi, để lại hai thiếu niên dựa vào khiêng quan tài, chôn xác chết để kiếm sống, nương tựa lẫn nhau. Hai mắt Giản Phàm trở nên mơ màng, cảnh xử bắn đẫm máu trong hồ sơ hiện lên trước mắt, không biết gây tổn thương tâm lý lớn thế nào với một đứa bé, cũng như thế, hai đứa bé khổ mệnh lớn lên gian nan sống trong sự chửi rủa, khinh miệt, căm ghét, lòng tin giữa bọn họ sẽ vững trãi cỡ nào, mười mấy chuyên gia thẩm vấn ba tháng đã cho một lời xác nhận vững chắc về sự tín nhiệm này.
Mẹ nó! Thế mới là anh em, thế mới là bạn bè ... Giản Phàm hâm mộ lắm, nếu mà bắt đám Phí Béo, Hoàng lão tam, Trương Kiệt, Tiêu Thành Cương khẳng định chúng vu oan cho mình trước tiên đừng nói là bảo vệ mình.
“Anh nghĩ gì thế?” Cảnh Văn Tú thấy Giản Phàm bỗng nhiên thất thần thì gọi một câu.
“Không có gì, cám ơn cô, cô giúp tôi rất nhiều: “Giản Phàm lắc đầu, thu dọn tài liệu.
“Này Giản soái ca, nghe nói anh có thân thích nước ngoài?”
“Hả? Sao cô cũng biết?” Giản Phàm đang cho tài liệu vào cặp khựng người hồ nghi nhìn Cảnh Văn Tú, chuyện này chi đội giữ rất kín, chắc chắn có người biết y sở hữu biệt thự, nhưng làm sao biết được Giản Hoài Ngọc, chỉ có vài người ... A! Đồ ngốc, Giản Phàm vỗ đầu: “Cha cô, luật sư Cảnh Duệ Uyên là cha cô phải không, cao cao, tóc mai hoa râm?”
“Đúng rồi, là cha tôi đấy, anh phản ứng thật là nhanh.” Cảnh Văn Tú mỉm cười thừa nhận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT