Giản Phàm gãi đầu gãi tai, không tìm ra điểm chung trong chuyện này, có điều khẳng định Cửu Đỉnh là điểm yếu, chọc vào một cái chẳng khác nào rứt sợi tóc chấn động toàn thân, khoản tiền dính líu của Cửu Đình lên tới gần 2000 vạn, là vai trò đủ sức nặng của vụ án.
Vậy tiếp theo sẽ là bọn chúng thông cung, thống nhất lời khai, cùng tiến cùng lui ... Vương Vi Dân và Lý Uy khẳng định không sợ gì, hai người này bị chi đội điều tra hình sự tra mấy lần rồi, càng tra càng vững. Tiêu Minh Vũ cũng không sợ, vụ việc này chỉ giúp mình xua đi màn sương thôi, bom khói mình đã ném ra rồi, mâu thuẫn giữa Ngũ Thần Quảng và Lý Uy, Vương Vi Dân không thể điều hòa, Tần Cao Phong báo thù, ông ta sẽ tin.
Vậy còn mình? Thân Ngưng Sương dám ngang nhiên đuổi mình đi, chứng tỏ không để mình vào mắt, trong mắt bà ta, mình chỉ là châu chấu đá xe, kiến càng lay cây, chỉ là nhân vật nhỏ không đáng kể.
Toàn khó chơi, mình chọn con mồi nào cho hợp nhỉ?
Trong cái mạng lưới này, đâu là cái góc lưới mà bọn chúng không ngờ tới, đâu là chỗ chúng không nghĩ tới, là chỗ chúng không kịp sửa chữa, đám người liên thủ đồng minh này kỳ thực quan hệ rất yếu ớt, chỉ là rửa tiền thôi, không để chuyện làm ăn của mình chết chùm với chủ sự đâu, từ chỗ Bảo Cường là nhìn ra rồi, tấm lưới khổng lồ này nhìn thì đáng sợ lắm, chỉ cần chọc đúng chỗ, sẽ là thế núi lở không thể ngăn cản.
Ồ có rồi, Giản Phàm nở nụ cười, người này hẳn là thứ hồng mềm dễ bóp, ngồi dậy gọi điện cho Tần Cao Phong.
“... Đội trưởng Tần, có một kẻ dính líu tôi muốn mang về tra hỏi, an bài cho tôi một chỗ, không thể tới đại đội một ... Càng ít người càng tốt ... Tôi bảo Tiêu Thành Cương tiếp anh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play