“Đúng thế, tôi có hơn 400 hộ khách hàng là siêu thị và chợ bán buôn, cần gì đi buôn bán mấy cái hũ sành hũ sứ? Chỉ là mấy thứ học đòi phong nhã mang trang trí, ai ngờ bị mất ...anh cảnh sát này nói đúng lắm.” Bảo Cường thấy cảnh sát xuống nước, ăn nói dễ nghe hơn.
“Chúng tôi không làm khó anh, pháp chế bây giờ, không chứng cứ ai làm gì nổi. Ông chủ Bảo, thế này, cái bình anh mua năm năm trước, giá hơn 200 vạn, chắc anh còn nhớ.” Giản Phàm đưa một tờ giấy ra: “Anh xem xem có phải thứ này không?”
Bảo Cường khom người nhìn một hồi rồi gật gù: “Đúng đúng, là cái bình có tai này đấy, dù là mất rồi tôi cũng dám nói là không phải văn vật, chắc luôn.”
“Vậy anh xem có phải đây là người bán đồ cho anh không? Người này tên là Hứa Bân, giám đốc của Cty cổ vật Tề Nguyệt, hơn 40 tuổi, hơi mập, đậm người.” Giản Phàm nói chuyện hết sức khách khí.
Lại nhìn một lần nữa, Bảo Cương có vẻ không chắc, đưa tay lên miệng cắn nửa ngày trời mới nói: “Đúng, chính là hắn.”
Trương Kiệt và Tiêu Thành Cương nhìn ảnh Lục Kiên Định thì cười phun cả nước bọt, Bảo Cường cầm bức ảnh mà ngơ ngác không hiểu gì cả, Giản Phàm thuận tay thu ảnh về, cười ha hả: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi hồ đồ rồi, sao lấy ảnh đội trưởng đội trọng án ra thế này ... Ông chủ Bảo, có phải anh ấy bán cho anh không, chà thế thì vấn đề nghiêm trong rồi đây.”
“À , không không.” Bảo Cường mặt lúc đỏ lúc trắng, rối rít xua tay: “Xin lỗi, xem trí nhớ của tôi kìa, chẳng ra làm sao cả, nhận nhầm người rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play