“Để anh hỏi mày trước đã, Thành Cương, hạnh đào, táo lớn do Ô Long sản xuất, bán ở đương địa giá trị hay Đại Nguyên giá trị hơn?” Giản Phàm đưa ra vấn đề thường thức.
“Đại Nguyên, còn phải nói à?” Trương Kiệt cướp lời, có chút sốt ruột.
“Vậy thì nếu vận chuyện hạch đào tới Quảng Châu, Thượng Hải, Thâm Quyền, Hong Kong thì sao?” Giản Phàm lại hỏi.
“Ở chỗ chúng ta vài đồng một cân, tới mấy chục đồng một cân.” Tiêu Thành Cương trả lời.
“A, em hiểu rồi ...” Tần Thục Vân mắt cũng sáng lên: “Bán đồ cổ ở chính Đại Nguyên chúng ta là vấn đề, chúng ta là quê hương văn vật, hàng tốt như thế chỉ cần vận chuyển tới phương nam là giá lên cả chục lần. Hơn nữa thị trường tiêu thụ đồ cổ chủ yếu tập trung ở thành phố kinh tế phát triển, công ty Tề Nguyệt vì sao lại toàn bán hàng cho xí nghiệp đương địa? Mười năm không có món hàng nào đáng giá bán cho bên ngoài, toàn bộ tiêu thụ ở đương địa, bọn họ bị lừa đá vào đầu à?”
Nói tới đó hai tay cô liên tục vỗ đầu: “Cái vấn đề này căn bản không phải là vấn đề, vì mọi thứ phơi bày trước mắt, bọn chúng không cần che dấu gì hết.”
“Đúng đúng.” Trương Kiệt nghe hai người kia la hét một hồi mới tỉnh ra, đó là điều bất hợp lý nhất, là vấn đề mà ai cũng bỏ sót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play