“Cô chuyển nghề rồi phải không?” Giản Phàm đột ngột hỏi, Tằng Nam nhíu mày không đáp cũng không đi, Giản Phàm mỉm cười đưa tay ra làm động tác mời: “Ngồi đi, uống ngụm nước ... Đừng giận, kỳ thực cô sớm biết tính tôi rồi mà, mỗi tháng có vài nghìn để tiêu thì mừng thầm, chứ cho tôi vài trăm vạn, tôi mắc bệnh tim mất. Ngồi đi ...”
Tằng Nam vẫn không ngồi, nhưng mặt dần giãn ra, rõ ràng có thể ăn nói tử tế, vậy mà nhất định làm mình tức giận, ý đồ khỏi nói cũng biết, vẫn là muốn giữ khoảng cách thôi, nghĩ tới đó thở dài ngồi xuống, nhận lấy cốc nước Giản Phàm đưa cho, khẽ nói: “Hồi Tết tôi ở cùng chú Lý, chú ấy nói anh sớm muộn cũng sẽ treo súng về nhà làm dân thường, tôi không tin, tôi nghĩ anh sẽ vì chuyện cha tôi mà vang danh Đại Nguyên, thẳng tiến lên trời xanh ... Rốt cuộc không ai đoán đúng cả, anh bị đuổi tới đại đội bốn, tôi hỏi chú Ngũ, chú ấy nói anh có chuyện vi phạm kỷ luật chưa tra rõ ... Kỳ thực làm gì cũng vậy, chẳng qua chỉ là cái nghề thôi, cha tôi một đời tận tụy, chết bị oan ức, rốt cuộc để lại cái gì ngoài một tấm huy chương lạnh băng? Còn anh, tôi nghe chú Lý, chú Ngũ nói rồi, một năm liên tiếp phá kỳ án, anh được gì? Bị đuổi ra ngoại ô làm cảnh sát, không thấy lòng nguội lạnh à?”
“Ừ có chút, cô nói như thế đúng là có chút thật.” Giản Phàm gật gù.
“Vậy vì sao từ chối ý tốt của tôi và chú Lý, chúng tôi chỉ muốn giúp anh thôi mà, anh giúp tôi, tôi giúp anh, không phải là bố thí, càng không có ý đồ gì, anh thực sự tin lời ma quỷ của mấy kẻ tay trắng lập nghiệp à? Dù là xã hội hay quan trường, ai thành đạt mà không nhờ chút quan hệ, chút nhân duyên, không ai nâng đỡ anh, anh mãi mãi không làm nên chuyện.” Tằng Nam hết lòng khuyên nhủ.
Trong lời nói để lộ sự quan tâm tha thiết rất chân thật, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú, thi thoảng lộ ra sự phức tạp. Chàng trai này mang tới cho cô quá nhiều sự bất ngờ, ngay cả lần này cũng vậy, vĩnh viễn không đoán được y nghĩ gì, hoặc có lẽ cánh cửa ấy đã đóng lại với mình.
Giản Phàm đan hai tay vào nhau chống dưới cằm, cũng nhìn thẳng vào Tằng Nam: “Hai chúng ta đều không hiểu được ý nghĩ của nhau, con người tôi kỳ thực đơn giản lắm, làm quan à, tôi không muốn, vì sao, với cái tính của tôi, làm quan sẽ là quan tham, kết cục không tốt. Phát tài lớn càng không nghĩ tới, tôi không quan tâm nhiều tới vật chất, sống đủ là được, có tiền rồi, lại làm mấy chuyện chẳng hay ho gì ... Còn làm cảnh sát cũng chỉ vì hứng thú thôi, tới một ngày nào đó không làm nổi nữa, tôi mở cái quán nhỏ, bằng vào tài nghệ của tôi không chết đói được. Chúng ta đều không thể thay đổi ý nghĩ của nhau, mỗi người có chí riêng, sao phải miễn cưỡng?”
“Nói thật chứ? Ngày đầu tiên gặp anh, có 2 nghìn thôi đã làm anh hí hửng, giờ chú Lý đầu tư cho anh số tiền cả đời anh không kiếm được. Cả đời cơ hội chỉ có một lần thôi, anh thực sự không động lòng?” Tằng Nam không tin lời Giản Phàm, thực sự quá khó để tin y, cô thực sự hối tiếc không kể hết mọi chuyện cho Giản Phàm sớm hơn, để tới giờ chuyện này tới chuyện khác làm thành kiến của Giản Phàm với mình quá sâu, dù cô rất cố gắng không bù đắp lại được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT