Có điều Tiêu Minh Vũ không bận tâm, vì Đồng Cô Sơn sa lưới, toàn bộ người có hiềm nghi được rửa sạch, lúc này càng chú trọng nội dung: “Vụ án buôn lậu cổ vật thì sao?”
“Vụ án đó có 3 nghi phạm chính, trong đó 2 đã xuất cảnh, chi đội cho rằng, Lý Tám Trụ chỉ là tên áp tải hàng, không cần tốn quá nhiều lực lượng, đã xin ban đối ngoại của sở thông báo cho Interpol, có điều vụ án này chưa đủ phân lượng, tôi nghĩ sẽ bị trả về.” Ngô Đích giải thích.
Tiêu Minh Vũ ngạc nhiên "ồ" một tiếng, phủi sạch bách mọi thứ thế này đâu có giống tác phong cố chấp cứng đầu của Ngũ Thần Quảng.
Chỉ nghe lãnh đạo hầm hừ vài tiếng là Ngô Đích hiểu ý ngay, đón ý lãnh đạo nói: “Chi đội xử lý như thế cũng có cái lý nhất định, dù sao đã bắt được hai vụ án buôn lậu lớn, bắt được nghi phạm chính của vụ án Phân cục Tấn Nguyên, tìm được cảnh sát mất tích bao năm, chuyện này trên tỉnh cũng chấp thuận, chủ nhiệm Hạ cực lực ủng hộ chi đội ... Ba vụ án lớn lọt lưới mấy nghi phạm, trừ buôn lậu không phát hiện ra trọng tội, trong khi đồ đã thu về tay, kết án sớm còn thỉnh công, dây dưa mệt người chẳng biết thu hoạch được gì.”
“Ha ha ha, đúng là hồ ly già.” Tiêu Minh Vũ ném bản tóm tắt hội nghị sang bên, lòng yên tâm hẳn: “Thế là gánh nặng ném lên cho tỉnh và ban thẩm vấn rồi, thẩm vấn ra thì bọn họ bắt người, không thẩm vấn ra vấn đề, chẳng ai trách được ông ta ... Ha ha, cái tính thẳng như ruột ngựa của Lão Ngũ, giờ cũng học cách vòng vo.”
Ngô Đích cũng cười phụ họa với lãnh đạo, tự cho rằng nếu là mình cũng làm như vậy, không có tin tức chính xác, truy bắt chỉ là mò kim đáy biển, làm nhiều mà công chả là bao, được không bằng mất.
Tiêu Minh Vũ trả lại công văn đã ký cho Ngô Đích, thuận miệng hỏi: “Giản Phàm của chi đội đã tới báo danh chưa?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT