Sáng sớm mùa xuân vẫn là cảnh tượng của mùa đông, sàn gạch của Đệ nhất oa kết một lớp sương băng mong mỏng, như thường ngày, tới giờ là bận rộn, ngoài quán là tiếng kê bàn ghế, quét dọn, là Đào Hoa. Còn trong bếp, tiếng nước chảy và tiếng bát đũa leng keng, là Đại Hòe đang chuẩn bị, tiếng lửa cháy phừng phừng, Giản Trung Thật đang mở bếp, còn trong hầm rượu kiêm phòng thực phẩm phía sau tiếng cốp chát là Giản Phàm và Tám Cường đang xử lý mấy công đoạn cuối cùng.
Trong lúc Giàn Trung Thật uống xong ấm trà đầu tiên thì bên trong cũng đã xong, cải trắng trong xanh có trắng, đậu hũ thủ công trắng nõn, miếng sơn dược ngâm trong nước lạnh, ba thứ nguyên liệu thường dùng nhất chất đầy ba chậu lớn, bên cạnh có vài chậu rong biển, rau cần, cà chua, mộc nhĩ ... Rồi hai mấy thứ thịt hoặc thái mỏng hoặc thái miếng đặt gọn gàng đâu vào đó trên bàn.
Rửa rau thái thịt là bước khó qua nhất từ giúp việc thành đầu bếp, chuyện này không chỉ khảo nghiệm kỹ thuật, quan trọng hơn nữa phải thể hiện được sự tỉ mỉ của đầu bếp trong công việc cần sự kiên nhẫn rườm rà này. Thời xưa có câu, nấu nướng để ăn là hạ phẩm, nấu nướng làm nghề là trung phẩm, lấy nấu nướng làm thú vui mới là thượng phẩm. Trong mắt Giản Trung Thật, ông chưa bao giờ thấy con trai có chút mất kiên nhẫn nào giống phần đông mọi người, từ rửa rau, thái rau, thái thịt đều làm rất cẩn thận, ngay từ nhỏ nó đã coi bếp núc làm thú vui rồi.
Vui mừng đồng thời cũng thấy tiếc, cái nghề an thân lập mệnh bây giờ không đáng tiền nữa, cả con trai tìm thấy thú vui trong đó cũng không đi theo nghề này, càng nhìn con trai kỹ thuật đã thuần thục không thua kém gì mình, càng cảm thấy tiếc.
“Cha, nghĩ gì thế?” Giản Phàm đổ nước đi, múc nước mới rửa tay: “Con đi rồi chỉ còn mình cha, ở Đại Nguyên có lần con mơ, nửa thời gian đi làm cảnh sát, tối về nấu nướng với cha, cha con mình mà có thể mở quán cha con thì tốt biết mấy.”
Giản Trung Thật cười lớn, mấy năm qua nhìn con trai, càng nhìn càng vừa mắt, dặn dò: “ra ngoài nhớ đừng tranh chấp với người ta, chớ học chú con, làm cảnh sát nói chuyện với ai cũng trừng mắt quát nạt, làm ăn cần hóa khí sinh tài, làm người càng cần hóa khí, con người sống mấy chục năm, chuyện vui không nhiều, tốn thời gian đi giận người khác là không đáng.”
Giản Phàm biết cha ẩn dụ chuyện mình về nhà tâm sự nặng nề, đại khái giống như mẹ, nghĩ mình vẫn giận Hương Hương, chỉ cười vâng dạ, rửa tay, rửa mặt, đầu vừa nhúng vào nước lạnh liền rùng mình, đầu óc hết sức tỉnh táo, nhìn cha tóc thêm sợi bạc, mặt thêm gầy gò, cuối cùng cũng phải nói câu không muốn nói: “Cha, con đi đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT