Lần này là câu nói đùa, nhưng phía dưới chỉ dám cười ngượng ngập, Nghiêm Thế Kiệt hết sức bất ngờ Giản Phàm lại có chiêu phong hồi lộ chuyển giải quyết cục diện tốt như vậy, hiếm có lắm mới chủ động phát biểu một câu: “Tổ trưởng nói đúng lắm, nếu như năm xưa mọi người đều không sợ mất chức, sợ làm trò cười thì vụ án này không kéo dài tới hôm nay, đều muốn khư khư giữ ghế, sợ sai mà ra ... Tổ trưởng, không hề gì, cậu có sai Lão Nghiêm này cũng ủng hộ.”
“Cám ơn chú Nghiêm ủng hộ.” Giản Phàm chắp tay nột cái: “Nói thế này đi, người trên sở đúng, Vũ Vân, em nói có lý lắm, không nên nghi ngờ trình độ khoa học kỹ thuật. Còn tôi, tôi không sai.”
Hả? Tới giờ còn muốn giữ thể diện, mấy cảnh sát trên cục bĩu môi, vừa rồi còn tưởng có chút phong độ không sợ sai, ai dè là sai mà nhất quyết không chịu nhận, đây mới gọi là mất mặt.
“Giản Phàm, được rồi, không ai nói gì cậu nữa đâu, ai cũng từng sai mà, cậu không cần tự dát vàng lên mặt.” Quách Nguyên thiện chí nhắc nhở.
“Tôi không có thời gian dông dài, sắp Tết rồi tôi muốn dứt điểm sớm về nhà ăn Tết.” Giản Phàm vỗ bàn một cái nữa: “Tất cả trật tự nghe tôi nói đây, tin tức thứ nhất, tôi có mật báo, tối ngày hôm qua đã thấy Lý Tám Trụ ở gần trường kỹ thuật tỉnh.”
Cả phòng nghẹn họng chết trân, kinh hãi không nói lên lời.
“Cái gì?” Hồ Lệ Quân đứng bật dậy: “Vì sao không cáo cáo cho chi đội?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT