Giản Phàm tuy có danh tiếng thật đấy, cũng tích được chút uy vọng, nhưng là chỉ với đám cảnh sát quèn thôi, người ta là lãnh đạo tư duy khác, dù y nói đúng cả trăm lần cũng vô nghĩa, góc độ suy nghĩ vấn đề cũng khác. Bởi thế y hết sức chán nản kèm theo chút bực tức: “Chi đội trưởng, vậy đám người đó chạy rồi, chú đừng có hối hận.”
“Ha ha ha, tôi không tin bọn chúng dám ở Đại Nguyên, Đồng Cô Sơn, Lý Tám Trụ có lệnh truy nã, Tề Thụ Dân cũng trong tầm ngắm, vào lúc mẫu chốt thế này chúng chui vào núi sâu ẩn trốn mới đúng. Không thể ở Đại Nguyên được.” Ngũ Thần Quảng căn bản trăm phần trăm không tin.
Giản Phàm không có chứng cứ, chẳng biết làm thế nào, đứng dậy định đi: “Vậy chú cứ đợi, tôi làm một mình, không tìm ra thì là ý trời, tôi làm hết sức rồi.”
“Đứng lại.” Ngũ Thần Quảng bóp trán đau đầu hết sức, lúc đầu thì bày đủ trò nói ngon nói ngọt thì thằng nhãi này mới chịu tiếp nhận, giờ thì đoán chừng dù đuổi việc nói không chừng y vẫn tự điều tra lấy. Tài cao mà tật thì càng lắm, thích tự tung tự tác, hẳn trong mắt cậu ta cấp trên toàn kẻ ngốc, có cấp dưới thế này là phúc cũng là họa, ông ta thở dài: “Thế này đi, lát nữa nhân viên tham dự vụ án ở tỉnh và cục chỉ đích danh muốn gặp cậu.”
“Gặp tôi làm cái gì?” Giản Phàm không hứng thú mấy chuyện phí công này, toàn lũ ngốc tụ tập nói những câu vô nghĩa, chỉ tổ phí thời gian.
Ngũ Thần Quảng khích nhẹ: “Hôm nay phó sở trưởng Mạnh chủ trì cuộc họp bố trí phương án điều tra truy bắt, mọi người tới tìm hiểu tình hình thực tế. Giản Phàm, nếu cậu thuyết phục được họ, vậy không thành vấn đề rồi, cậu muốn sao bố trí như thế, dám không?”
Giản Phàm ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng đáng thử một lần: “Có gì mà không dám.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT