Bốn người biết Giản Phàm không phải bị thần kinh, mà là bị vụ án tẩu hỏa nhập ma rồi, trong khi ba người kia còn do dự thì Tiêu Thạch Cương rất trượng nghĩa, chạy ầm ầm theo: “Oa ca, em theo anh, nhưng mà xe do em lái đấy.”
Quách Nguyên, Trương Kiệt đều nhiều tuổi hơn Giản Phàm, hơi ngần ngừ rồi chỉ biết nhún vai, Trần Thập Toàn lẩm bẩm chửi một câu, hỏi với theo: “Mẹ nó, sư phụ phải nghe đệ tử, được rồi ai bảo tôi là sư phụ cậu, vậy cậu làm gì?”
“Tôi à, rửa mặt, thay quần áo, ăn no một bữa, chiều gặp lại, chúng ta nhất định không cho bọn chúng được ăn Tết yên lành, thế nào?”
“Đúng, mả mẹ nó, chúng ta ăn Tết không yên, chúng ta không cho chúng yên.”
Câu nói của Giản Phàm còn hiệu quả hơn lời động viên của lãnh đạo, bốn người sinh hào khí, giọng nói oang oang của họ khiến mấy người trong tổ chuyên án thò đầu ra, nhìn Giản Phàm như khỉ bùn. Lương Vũ Vân chỉ mặt Giản Phàm cười chế giễu, đợi nhớ ra gì đó muốn gọi thì Giản Phàm đã chạy ra khỏi cổng, cô vội vàng đuổi theo, như chỉ còn thấy trời đất mênh mông trong tuyết, không thấy người đâu nữa.
Sao bỗng dưng xa cách như thế?
Toàn bộ Đại Nguyên bị bao chùm trong trận tuyết rơi ngày càng lớn, men theo bờ tây sông Phần là khu công nghiệp cũ của Đại Nguyên, mấy năm trước Thép Đại Nguyên chuyển đi, khu vực phồn hoa một thời dần đi xuống, trung tâm thành phố di chuyển sang bên kia sông. Nơi này được quy hoạch giải tỏa, những khu nhà cũ thi thoảng lại bị phá rỡ, chuyện giải tỏa vì vấn đề lượng lớn cư dân không chịu chấp nhận tiền đề bù mà đình trệ, tạo thành bộ mặt xấu xí của cả khu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play