Không cho đánh không phải vì sợ trái pháp luật, mà đánh vô ích thôi, e là tên này sợ không dám nói, muốn ngoan cố tới cùng, thủ đoạn bạo lực đã dùng một lần rồi, đã dọa đối phương sợ hãi tới cực điểm mà hắn vẫn nói dối, chứng tỏ cách này không ăn thua.
“Tôn Trọng Văn, ngẩng đầu lên.” Giản Phàm quát, lần này không hiệu quả, khiến Trương Kiệt phải túm tóc hắn kéo lên: “Tôi tin anh không giết người, anh không có gan, cũng không cần. Nhưng chính vì anh không giết người, không có trọng tội, nên mới thành mục tiêu cho bọn đồng lõa săn lùng bịt miệng đúng không?”
Tôn Trọng Văn tức thì mở to mắt, đầu ngẩng lên hết cỡ, không cần kéo nữa.
“Tôi nói tiếp cho anh nghe nhé.” Giản Phàm ngồi thẳng lên, nghiêm nghị nói: “Lời khai của anh có ám thị một cách vô thức, thứ nhất, người lên xe ở tiểu khu, anh luôn dùng từ ‘người đó’ thay thế, nhưng anh biết đó là cảnh sát, anh không nhắc tới, chứng tỏ cố tình né tránh, vì anh sợ.”
“Thứ hai, mỗi khi nhắc tới Địa Long, giọng anh hạ thấp xuống, vì anh sợ hắn, anh sợ hắn như thế, trên xe chỉ còn hai người phải xử lý hậu quả, không lý nào hắn lại bỏ qua cho anh, đời nào hắn một mình đi làm chuyện vừa mệt vừa bẩn thỉu.”
“Thứ ba, quay lại chuyện giết người bịt miệng, trước vụ án là đồng lõa, sau vụ án thành đối tượng bịt miệng, có phải anh nhìn thấy thứ gì liên quan tới bí mật sinh tử của người khác, người ta muốn giết anh để bảo vệ bản thân. Không phải mấy nguyên nhân trên khó tìm ra nguyên nhân khiến anh cẩn thận như thế, là ai?”
“Có phải là trên đường quay trở về thì người trên xe đã chết rồi không? Nói, người đó đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play