“Nói vụn vặt lan man quá ... Hôm nay tôi có chút đường đột, có chỗ nào không thỏa đáng, mong mọi người thông cảm.” Trương Anh Lan cười xấu hổ giống vẻ bị người ta nhìn thấu, nhất là khi nhìn Giản Phàm, thở dài một tiếng rồi mới nói tiếp: “Khi vụ án đó xảy ra, mấy tổ chuyên án đưa ra kết luận anh ấy biển thủ tang vật, kết luận ấy luôn là tâm bệnh trong lòng tôi, nhưng tôi không cách nào xoay chuyển được ... Về sau tôi chuyên sâu học tâm lý, đem vụ án này thành vụ án đầu tiên nghiên cứu, tôi nói cái nhìn về Tằng Quốc Vĩ, chỉ đại biểu cho ý kiến cá nhân tôi thôi nhé.”
Văn phòng lớn của tổ chuyên án chật kín người, nhưng lại im phăng phắc, chỉ còn lại giọng nói êm tai có chút xúc động của Trương Anh Lan.
“Thứ nhất, từ năng lực gây án mà nói, chuyện biển thủ với anh ấy mà nói là quá thuận tiện, nhưng sự thực người quen biết Tằng Quốc Vĩ đều biết, vị tú tài đó đứng đâu, ai cũng có cảm giác yếu không thể ra gió. Tướng mạo anh ấy năm xưa không khác mấy Giản Phàm bây giờ ... Khi ấy quản kho Bùi Hướng Đông là đại hán phương bắc chính tông đấy, tôi không thể tưởng tượng anh ấy có thể đánh ngất được Bùi Hướng Đông. Tôi dám đảm bảo, kể cả anh ấy có tội thì cũng không phải người đánh ngất Bùi Hướng Đông.”
“Thứ hai, từ động cơ mà xét, anh ấy xuất thân khảo cổ học, biết giá trị văn vật, thấy báu vật nổi lòng tham chiếm hữu có vẻ rất hợp lý đúng không? Người khác không hiểu, nhưng tôi dám nói, động cơ ấy không thành lập. Tôi kể cho các đồng chí tổ chuyên án một việc, mọi người tham khảo, Tằng Cư An sau khi được minh oan thì mắc bệnh không sống được bao lâu, khi ấy Tằng Quốc Vĩ đang học đại học, theo di nguyện của cha mình, gia sản có hơn 6 vạn, đó là con số cực kỳ lớn vào thời đó, tính ra bây giờ phải 600 vạn. Vậy mà anh ấy khảng khái quyên cho Đảng, tất cả đồ cổ, thư họa Tằng gia lưu giữ bao nhiêu năm hiến cho viện bảo tàng, bản thân anh ấy kế thừa ý chí của cha, thành người giám định văn vật hàng đầu của hệ thống công an tỉnh.”
“Khả năng thế hệ 8x trở đi không cách nào lý giải được những chuyện này, không hiểu được tiết tháo của người thời đại đó là gì, nhưng ở trong thời đại đó, con người như vậy là sự tồn tại khách quan, chính mắt tôi chứng kiến. Tôi hỏi con người đạm bạc danh lợi như vậy có thể là một tên trộm không?” Nói tới chỗ này Trương Anh Lan có chút kích động, vô thức vỗ bàn, còn mấy lần lau nước mắt, có lẽ vô tình nghe thấy cái tên kia đã khơi lên tình cảm ẩn sâu trong lòng, ngữ khí không ngừng nặng hơn.
Thế nhưng chẳng có ai để tranh cãi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám lên tiếng, chỉ có Ngũ Thần Quảng thấy Trương Anh Lan bị cảm xúc chi phối, khuyên nhủ: “Trưởng ban Trương, chị đừng kích động, chúng tôi cũng đang toàn lực điều tra vụ án này, thế nào cũng có một ngày chân tướng sáng tỏ, điểm này tôi cũng giống chị, chưa bao giờ hoài nghi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play