Trong lò gạch là không gian rộng tới mấy chục m2, Tề Thụ Dân nhìn một cái thấy ngay Lý Tám Trụ đang ngồi trên mặt đất cúi đầu hút thuốc, tóc loạn cào cào, mặt vừa rửa xong có vài phần mệt mỏi, dưới chân là một đống mẩu thuốc lá, tay trái gần bắp tay đeo cái đai, máu rỉ ra và tro than kết lại thành một.
“Đại ca.” Mắt Lý Tám Trụ còn chưa hết kinh hoàng, khẩn trương đứng dậy, rất cao, phải 1m8, hơn Tề Thụ Dân nhiều, nhưng đối diện với hắn có chút sợ sệt.
“Ha ha ha.” Tề Thụ Dân cười một tràng không thuyết phục cho lắm, phất tay một cái đuổi mấy tên thủ hạ đi, cười gằn: “Nếu cậu mà không về thì tôi đã đi rồi, hành trang chuẩn bị xong, có điều cậu về thì tôi không vội đi nữa. Tám Trụ, Tề Tụ Dân tôi đối xử với cậu không bạc, cậu báo đáp tôi thế nào? Tâm huyết nửa đời người của đại ca tôi, cậu dâng hết cho bọn cớm rồi. Cậu có biết bao nhiêu tiền không, có vơ hết đống đồ cổ kinh doanh ở Vân Thành gộp vào cũng không đáng giá bằng thứ cậu đánh mất ...”
“Đại ca.” Lý Tám Trụ quỳ sụp xuống đất, rút súng dí vào huyệt thái dương: “Em là người thế nào, anh rõ hơn ai hết, cái mạng của em, đại ca lấy lúc nào cũng được, em bất chấp tất cả chạy về là để nói, có kẻ làm phản, cho em nói vài câu, nói xong em tự giải quyết.”
“Không ai cấm cậu nói.” Tề Thụ Dân mặt lạnh tanh, sự biểu lộ thâm tình kia xem ra chẳng ý nghĩa gì với hắn.
“... Em lên xe ở Tinh Thần Vật Lưu, dựa theo kế hoạch thì 0 giờ lên đường, phía trước có xe mở đường cảnh báo, nhưng tới cầu Nghĩa Tỉnh thì xe hàng bị chặn lại, không có chút tín hiệu cảnh báo nào, mà còn không phải là cảnh sát tuần tra. Bọn cớm xuất hiện lần này đều mặc thường phục, còn là hảo thủ, không giao tranh chính diện với bọn em mà, bắn súng cực chuẩn, nấp ở chỗ tối ra tay, em và Tiểu Từ chia nhau ra chạy, chạy quá phạm vi bắn rồi mà vẫn trúng một phát, chắc chắn phải là cao thủ mới bắn được phát đó ... Đại ca, bọn chúng phải có mật báo mới bố trí được như thế.” Lý Tám Trụ mặt mày hung tợn, súng vẫn chĩa vào huyệt thái, tay mỗi lúc một run hơn, nói hết rồi mắt nhìn Tề Thụ Dân cầu khẩn, đối với kẻ tiền án tiền sự chồng chất, dù gì cũng chết, rơi vào tay cảnh sát là chỉ có dựa cột, cố bò về ở trong tay đồng bọn còn hi vọng sống mong manh.
Mặt Tề Thụ Dân không biểu lộ chút hỉ nộ nào cả, rất lâu sau khi Lý Tám Trụ nhắm mắt lại, mồm méo đi sắp khóc tới nơi mới chậm rãi đưa tay: “Đưa súng đây.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT