“Là Tiết Kiến Đình, cùng với một đám lưu manh, khi đó chúng đi đánh Lão Ngô bán tiền cổ, Lão Ngô có vài đồng tiền giá trị không chịu bán ... Lúc đó đã là hơn một tháng sau, lúc đầu tôi không để ý, biển số xe đã thay đổi, nhưng chỗ bị xước sơn bên trái, đèn xe bị vỡ, không biết vì sao lại không sửa. Tôi dám chắc là cái xe đêm hôm đó .... Rồi lại thêm vài tháng nữa, không thấy Tằng Quốc Vĩ tới chợ, có người đồn cậu ta ôm đồ cổ chạy rồi, trong mắt mọi người chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong là rất bình thường. Nhưng tôi biết Tiểu Tằng, cậu ấy mà muốn phát tài có vô số cơ hội, bằng vào đôi mắt nhìn đồ cổ của cậu ấy đâu phải khó ...” Ông già nuối tiếc thở ngắn than dài, mất một lúc sau lại kể: “Nhiều năm sau tôi cũng quên đi, tới khi cậu xuất hiện, rồi thấy Tề Viên Dân, Liên Nhận bị cậu bắt trọn ổ ... Lại nghe nói cả nhà Tiết Kiến Đình chết, tôi nghĩ lại chuyện xảy ra, thấy rất nhiều vấn đề ... Cậu bỏ công phu điều tra nhiều tháng trời như vậy, ắt có ẩn tình trọng đại ... Chỉ là tôi lấy làm lạ, năm xưa sao không làm?”
“Vì năm xưa cháu còn chưa phải là cảnh sát.” Giản Phàm nói đùa, xem như giữ chút thể diện cho đồng nghiệp trong nghề, nuối tiếc nói: “Chú Bạch, nếu mà chú nói với cháu chuyện này vào ngày đầu chúng ta gặp nhau thì vụ án được phá rồi ... Tiết Kiến Đình chết thật đúng lúc.”
“Sai rồi chàng trai, nếu Tiết Kiến Đình không chết, không một ai dám nói với cậu chuyện này.” Ông già phản bác lại: “Cậu còn chưa hiểu sao? Nếu Tiết Kiến Đình còn sống, tôi sẽ không gặp cậu, chẳng may người ta biết tôi nói sau lưng, cái nắm xương này chịu nổi mấy đấm của người ta? Chuyện đúng sai tôi không bình luận, nhưng giết chết thứ họa hại đó, có ai ở chợ Nam Cung không vui mừng ... Kỳ thực tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng Tiểu Tằng có ơn với tôi, cậu lại làm tôi nhớ tới cậu ấy, ngoan ngoãn thật thà như thế, tôi chẳng buồn lắm mồm.”
Mình mà ngoan ngoãn thật thà à? Giản Phàm nghe vậy chỉ cười cho qua không bình luận: “Chú Bạch, tuy Tiết Kiến Đình đã chết nhưng kẻ đứng sau hắn chưa chết, sao chú dám nói?”
“Ha ha ha, vì bọn chúng không làm gì được tôi nữa, tôi không làm nữa, tối nay nói ra, tôi dọn đồ 11 giờ lên tàu về quê, không bao giờ quay lại Đại Nguyên. Ở Đại Nguyên này không biết tôi là ai.” Ông già cười ngạo nghễ, vuốt râu nói như thể đây là thành tựu lớn: “Chỉ thay đổi vẻ ngoài giả này, không ai nhận ra tôi nữa.”
“Chú sợ báo thù nên đi sao?” Giản Phàm hơi áy náy.
“Không không không! Bằng chút chuyện tôi biết chưa đủ bị báo thù, tôi đây ra ngoài xông pha chớp mắt đã 20 năm, già rồi, nhớ quê, không thể lênh đênh cả đời được ... Với lại cái nghề đồ cổ bây giờ, làm ăn nhỏ như tôi không dễ dàng nữa, muốn thừa lúc còn chút sức lực về quê hương phúc tuổi già. Chàng trai, tôi nói trước, đừng bảo tôi đi làm chứng, lời này tôi chỉ nói cho cậu mà thôi, nếu có thể giúp được cậu chút nào hay chút nấy, không giúp được thì tôi đã tận tâm rồi, thời buổi này thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Ông già xem ra đã thực sự siêu thoát rồi, so với vẻ trang nghiêm tiên đạo ở chợ Nam Cung như thành con người khác, vừa nói vừa nhâm nhi ngọc mễ hoàng, nhìn có vẻ hưởng thụ vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play