“Đầu tiên là xử lý chi đội trưởng, sau đó là xử lý đội trưởng Lục, còn chúng ta làm lính nghe lệnh ăn lương, chẳng đổ lên đầu chúng ta được. À khi đó đội trưởng Lục bị kéo xuống, đổi đội trưởng mà chị lên làm đội trưởng thì tốt quá.” Giản Phàm nói cười vô tâm làm Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt nhìn nhau, nói tới vụ án thì Giản Phàm là thiên tài, nói tới những chuyện quan trường, nghe y nói như thằng ngốc.
Hồ Lệ Quân đang định kiến nghị chuyển phương hướng điều tra, tập trung trở lại vào đám người Tề Viên Dân thì có điện thoại gọi tới, thấy số của Hắc Đản, Giản Phàm mừng rỡ. Bao nhiêu ngày như thế không có tin báo gì, chắc hẳn tìm ra rồi, quả nhiên vừa nghe vừa hỏi địa chỉ, Giản Phàm cúp máy rồi thần bí nói với hai người kia: “Mọi người không tin tôi đúng không, tôi tìm được nhân chứng rồi đấy, kẻ ngốc đôi khi làm được chuyện thông minh không làm nổi, vì người thông minh làm việc nghĩ quá nhiều!”
Nói ra một câu triết lý như thế xong, Giản Phàm vội vàng đứng dậy lấy cái áo khoác rồi đi ra nhanh ngoài, có vẻ phấn chấn lắm, Hồ Lệ Quân và Trương Kiệt nhìn thái độ đó, e là có thu hoạch rồi, cũng nhanh chân chạy theo.
“Chị còn nhớ lời khai của Tằng Nam, con gái Tằng Quốc Vĩ không?” Theo địa chỉ Hắc Đản báo cho tới ngoại thành, dọc đường đi đợi hai người kia sốt ruột hỏi mãi, tới nơi rồi Giản Phàm mới chịu đáp: “Bữa cơm cuối cùng của hai cha con họ, cháo gạo, bánh vừng, lần cuối cùng Tằng Quốc Vĩ mua bánh vừng ở cửa hiệu đầu tiểu khu. Người cung cấp thông tin của tôi vừa báo, đã tìm được người bán bánh.”
“Hả?” Hồ Lệ Quân nhìn Giản Phàm như nhìn người ngoài hành tinh, bánh vừng, có người đi bám theo loại manh mối hoang đường này? Sao cậu ta làm cái gì cũng dứt khoát phải dính tới ăn?
Giản Phàm sải bước đi thật nhanh: “Có gì mà ngạc nhiên, Tằng Quốc Vĩ là người sành ăn, thế nên bánh phải mua trong ngày, hiệu bánh đầu tiểu khu bán cả ngày, thế nào người bán bánh phải thấy gì đó, dấu vết lớn thì bị nghi phạm xóa hết rồi, tất nhiên men theo chi tiết nhỏ mà chúng không ngờ. Rốt cuộc trời không phụ người có lòng, chị biết tôi phát động bao nhiêu quần chúng không? Hơn một trăm người, chia làm hơn mười tổ, tìm kiếm người bán bánh ở Tiểu Tây mười bốn năm trước, chị tưởng chỉ mỗi mọi người vất vả, tôi ngồi chơi chắc?”
“Ý tôi không phải cái đó.” Trương Kiệt đuổi theo, cố ý làm vẻ ngạc nhiên: “Sao manh mối rốt cuộc vẫn là từ ăn mà ra thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT