Trương Kiệt thấy bên kia hết chỗ nên nấp sau lưng Hồ Lệ Quân: “Chị Hồ, làm gì đi.”
Hồ Lệ Quân còn chưa kịp nói gì thì có vị ra oai, Thời Kế Hồng quay đầu lại đuổi cái đám nấp sau lưng mình như đuổi gà đuổi chó, quát mắng: “Cút ... Chút chuyện nhỏ thế này mà không không làm nổi, làm cảnh sát kiểu gì thế hả?”
Xung quanh nhìn cảnh mấy chàng cảnh sát cuống quít bỏ chạy mà không nhịn được cười, Thời Kế Hồng hùng hổ đi tới, hai tay chống hông cúi đầu nhìn xuống bà già kia, như hổ lớn nhìn chuột nhắt, rống lên: “Im, ầm ĩ cái gì thế hả, bằng đấy cái tuổi đầu rồi còn làm cái trò không biết xấu hổ, để hàng xóm láng giềng tới xem trò hề hay ho lắm à? Ai làm gì bà, chính phủ bồi thường cho bà 12 vạn chưa đủ dưỡng lão à? Cái thằng con rể tai ương của bà có sống cũng suốt ngày cờ bạc gái gú, mang về nhà đồng nào không? Nói không chừng ngày nào đó bỏ con gái bà đấy, hay ho lắm à, hàng xóm ở đây ai không biết thằng đó là loại gì, à hay là chưa biết nên bà muốn tất cả cùng biết.”
Cái giọng vô địch thiên hạ của Thời Kế Hồng phát ra, đừng nói bà già trước mặt, mấy chàng cảnh sát còn phải bịt tai lảo đảo lùi mấy bước, át cả tiếng của mấy láng giếng nói giúp, tiếng khóc của bà già kia cũng ngưng bặt.
Nhìn hàng xóm láng giềng người giúp thì ít mà người đợi xem trò cười thì nhiều, bà già cũng hơi chờn, nhưng mà chửi nhau thì không thể thua thanh thế, nên vừa dừng một chút lại giở trò cũ, lăn lộn khóc lóc: “Không sống nữa, không sống nữa, tôi khổ quá mà ... Bà con tới nói đi, kẻ nào bắt nạt bà già này, ra đường bị xe đâm chết, ăn bị chết nghẹn, chết cả nhà, kiếp sau cũng không được chết tử tế ... Con gái đáng thương của tôi, đứa cháu đáng thương của tôi ... Ông trời ơi, ông có mắt không vậy?”
Ác nhân ắt có ác nhân trị, chỉ thấy Thời Kế Hồng miệng nhổ nước bọt liên hồi: “Phì phì phì, mụ già vô liêm sỉ, chửi ai thế hả, cẩn thận ông trời ứng lên người mình đấy, trên đầu ba thước có thần linh, ông trời không mù đâu, kêu to vào đến lúc cả nhà chết không tử tế đừng kêu ai.”
Trấn áp bà già kia một câu, sau đó dì Thời nhìn quanh, giọng lớn thêm vài phần: “Chuyện Tiết Kiến Đình chắc mọi người đều biết rồi, sợ tội tự sát, cho dù tự sát, chính phủ bồi thường 12 vạn, sờ tay lên ngực mà hỏi lòng xem, làm thế còn muốn thế nào? Ai mà không có con có cái, ai mà không phải kiếm miếng ăn nuôi gia đình, cảnh sát thì không phải người à? Nghe xem lời mụ ta có giống lời con người không? Cảnh sát chết hết thì bọn lưu manh như con rể bà ta tự tung tự tác à ... Bà kia, hôm nay dù tôi cởi bộ cảnh phục này, không làm cảnh sát nữa cũng phải chửi nhau với bà ba ngày, ai mà trốn là chó ...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play