Giản Phàm lúc này giống như trải qua nhiều ngày vất vả nghĩ cách chế biến món ăn mới, nay đã có thu hoạch, đang xắn tay áo, rửa tay chuẩn bị nấu nướng, thần thái nhàn nhã tự tin: “Thứ nhất, chúng ta đã phát hiện manh mối đồ cổ dẫn tới khẩu súng. Điều này chúng tỏ chúng ta đã khám phá ra tung tích nghi phạm, thậm chí đã phát hiện kẻ gây án ở xung quanh anh em Tề Viên Dân, Tề Thụ Dân, điều này không ai ý kiến chứ.”
“Đúng, nhất định do anh em chúng chỉ thị.” Tiêu Thành Cương hưởng ứng.
“Đó là bước tiến lớn của chúng ta, tuy không có công lao, nhưng manh mối này không ai chôn vùi được, Ngô Đích sau khi nắm tổ chuyên án xoáy vào manh mối này đã nói lên vấn đề. Ai cũng nói manh mối bị chặt đứt rồi, nhưng tôi không cho rằng như vậy, tôi hỏi mọi người vấn đề liên quan tới cái chết của Tiết Kiến Đình, hiện trường chứng minh hắn tự sát, điểm này không phải nghi ngờ, hắn ở trong đó, không ai ra tay giết hắn. Nhưng đốc sát vẫn đi tìm nguyên nhân, nói lên vấn đề gì? Đó là không phải hắn lựa chọn tự sát, mà hắn ‘bị’ tự sát, nếu hắn không biết tình thế bên ngoài, hắn không thể chọn tự sát, hắn không thể vì bị sức ép hay cái gọi là sợ tội mà tự sát, mà vì nguyên nhân đặc thù mà không có lựa chọn khác, mọi người có tán đồng không?”
Điều này trong lòng mọi người ít nhiều đều đoán ra, nhưng không ai dám công khai đưa lên thảo luận, dù chỉ là một chút suy luận rất nông cạn, Lục Kiên Định thấy ai nói tới vấn đề nông cạn này mới là nông cạn, mọi người đều hiểu thì giữ trong lòng với nhau là được, nước trong đó sâu cỡ nào, e là mọi người không dám biết.
“Được, không ai phủ nhận, tôi coi mọi người đều thừa nhận rồi nhé.” Giản Phàm lại có lý của y, xóa bỏ xiềng xích tư tưởng cho mọi người, bỏ đi kiêng kỵ nếu cả lãnh đạo còn ngần ngại thì cấp dưới sao làm hết mình, y dám nói điều không ai nói nên tổ viên của y dám theo y làm chuyện không ai dám làm: “Sự kiện này khiến chúng ta khó chịu, nhưng tôi tin có người còn khó chịu hơn chúng ta, vì thứ che dấu mười bốn năm bị lộ ra, hắn còn ăn ngon ngủ yên được không? Không, thế nên hắn đã nhảy ra, như vậy tốt hơn chuyện trốn trong góc tối nào đó làm chúng ta tốn công tìm.”
“Nhưng làm sao tìm hắn đây?” Quách Nguyên hỏi lớn.
“Đúng thế, nói luôn đi, mọi người đầu óc không bằng cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT