Hồ Lệ Quân vừa đặt mông ngồi xuống bàn cho đỡ mỏi chân thì nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở hành lang và tiếng nói cười thảo luận rôm rả, đội ngũ đã về rồi. Trương Kiệt đang hô hào ai muốn ngủ thì tới phòng trực ban, nhưng không ai tiếp lời, Quách Nguyên và Tiêu Thành Cương có vẻ ăn chưa đã, hai người oán trách tài nghệ Giản Phàm đi xuống, không rõ Giản Phàm nói cái gì mà cả đám cười rộ lên, có giọng cười cực kỳ chướng tai, đó là của Thời Kế Hồng.
Cái đội ngũ này ai mà chỉ huy cho nổi, Hồ Lệ Quân thấy mình không làm được, ít nhất hai đồng chí bất kể lúc nào cũng chuẩn bị treo chức nghỉ hưu nội bộ như Nghiêm Thế Kiệt và Thời Kế Hồng.
Vậy mà Giản Phàm xúi được Thời Kế Hồng vượt mấy trăm km đi thẩm vấn trái phép, không thể không nói là thần kỳ.
Cửa mở ra, Trương Kiệt lúc nào cũng hấp ta hấp tấp đi vào, nhìn thấy Hồ Lệ Quân ở trước tấm bảng chi chít ảnh và thông tin, ngạc nhiên: “Chị Hồ, không về nhà à?”
“Oa.” Con mắt Tiêu Thành Cương thấy văn phòng khác trước, chỉ tấm bảng: “Sao chỉ dán ảnh nam mà không có ảnh nữ?”
Mọi người cùng cười rộ, Quách Nguyên xấu hổ vung tay đánh, thằng này chuyên làm trò hết: “Đó là nghi phạm, cậu nghĩ là quảng cáo chắc?”
“Tôi biết, nhưng mà tôi thấy đơn điệu quá, nếu vụ án này mà có vài mỹ nữ sát thủ có phải kích thích không?” Tiêu Thành Cương xoa đầu cười ngốc nghếch ngồi xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play