Lần này Giản Phàm nói có thể phá được án nhưng không ai cười nữa mà đưa mặt nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ hoang mang, cảm giác lời Giản Phàm không đáng tin, nhưng nếu bảo không thì cũng không phải, ai dám nói những câu như thế trước mặt lãnh đạo, ít nhất họ tự hỏi lòng đều không dám.
Ngũ Thần Quảng không rõ vì sao vài ngày không gặp mà lá gan thằng nhóc này đã lớn tới mức đó, trừng mắt trâu lên, nhưng bị phó cục trưởng Tiêu ngăn lại, ôn hòa nói: “Giản Phàm, đừng dây dưa ở vấn đề có thể hay không thể nữa, nói đường lối suy nghĩ của cậu đi, vừa vặn Quách lão và khoa trưởng Ngô ở đây, có chỗ nào không đúng, họ sẽ uốn nắn cho cậu.”
Ngô Đích và Quách Định Sơn khẽ gật đầu phụ họa với lãnh đạo, nhưng trong mắt Giản Phàm thì hai người này một tâm thái xem náo nhiệt một thì chỉ đợi y thành trò cười, dù vậy nụ cười vẫn dần dần tràn ra khắp mặt. Đối diện với Lý Uy rồi, mấy thái độ hoặc khách khí, hoặc vờ vịt hiền hòa, hoặc giận dữ này, chính Giản Phàm mới coi họ là mấy thằng hề, hắng giọng nói có chút ý mỉa mai: “Bốn người chúng tôi, Trương Kiệt, dì Thời, chú Nghiêm đang cùng thương lượng mấy đường lối điều tra, là tổng kết lại công tác thời gian qua, xin được các vị lãnh đạo chỉ điểm.”
Trong tay Giản Phàm hoàn toàn không có giấy tờ văn kiện nào, những lời này chỉ thuận miệng mà nói, hơn nữa trong hội trường nghiêm túc thế này mà xưng hô chú Nghiêm, dì Thời, khiến Ngũ Thần Quảng không vui, có điều hai đồng chí già thì đắc ý lắm.
“Tôi đề xuất ra ba nhầm lẫn, thứ nhất, không thể coi đây là một vụ án trộm cắp.” Giản Phàm cứ như nhất định muốn người ta phải kinh ngạc mới chịu.
“Lý do?” Ngũ Thần Quảng hết nhìn lãnh đạo rồi mới nhìn Giản Phàm, hiển nhiên bị lời của y thu hút, không còn rảnh mà giận nữa.
“Lý do nhiều lắm, mọi người có chú ý không? Nhà kho Phân cục Tấn Nguyên dùng khóa sắt Tiền Tiến, tủ bảo hiểm bên trong là loại cũ do nhà máy Tam Linh sản xuất. Nếu vẻn vẹn là vụ trộm, tên trộm này chẳng có chút tố dưỡng chuyên nghiệp nào, kỹ năng cũng quá tệ. Loại khóa đó đó thì thợ khóa nào ở ngoài đường cũng mở được, vì sao lại bỏ gần tìm xa, vì một cái chìa khóa mà phải tới chỗ Tằng Quốc Vĩ mà lấy, phiền hà. Một tên trộm chỉ cần có chút kỹ năng chuyên nghiệp lại không có chìa khóa vạn năng à, không có vài thủ đoạn mở khóa à, vậy điều ấy chứng tỏ điều gì? Tên trộm không phải là dân trong nghề, chứng tỏ tổ hai, tổ ba đi điều tra nghi phạm trong số người tiền án trộm cắp là sai lầm.” Giản Phàm giơ một ngón tay lên, chỉ Nghiêm Thế Kiệt: “Đó là suy nghĩ của chú Nghiêm, bốn chúng tôi đều đồng ý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play