Tâm trạng đang rất tốt, thế nhưng Giản Phàm vừa đi tới gần nhìn màu thịt, lại ngửi mùi thơm, vớt một miếng nếm thử, mặt tỏ ra cực kỳ khó chịu, quát um lên: “Ai, ai nấu thế, thịt chó vừa giết phải dùng nước lạnh ngâm bảy tiếng mới được cho vào nồi, nếu không rất gây, biến thành thứ thịt hạ đẳng mất rồi.”
“Làm sao mà đợi được anh ơi.” Đàm Vũ Nghĩa biết Oa ca rất cầu kỳ trong việc ăn uống, cười nịnh giải thích: “Chiều mới bắt về đem giết, Sỏa Trụ trông bếp ăn sắp no luôn rồi, Sỏa Trụ, có ngon không?”
“Ngon! Ngon! Ngon!” Sỏa Trụ nghe vậy rối rít gật đầu, vừa nghe nhắc một cái là nhớ ra gắp một miếng lớn cho vào mồm, bị nóng nhảy cẫng lên, nhưng quyết không chịu nhả miếng thịt làm mọi người cười rộn khắp sân.
Gió mát hiu hiu, bóng đêm mờ ảo đã bao phủ khu thành phố cũ, ngõ nhỏ quanh co, những ngôi nhà tường gạch rêu phong nối nhau san sát, nếu không phải người nơi này, vào khó ra nổi.
Lúc này đêm đã khuya lắm rồi, cả khu vực chìm trong bóng tối, leo lét vài ánh đèn mờ hắt qua ô cửa sổ hẹp, trong một cái viện tử gần cuối ngõ, ánh lửa rừng rực, tiếng người nói râm ran, thi thoảng lại khiến con chó nhà nào đó sủa ầm ĩ, kết quả bị chủ bực bội đá một phát. Ai cũng biết cái viện tử ồn ào kia là của ai, không ai dám đụng vào, nên trút giận lên con chó tội nghiệp.
Liên Hoan thịt chó diễn ra tưng bừng.
Mặc dù chế biến chẳng ra làm sao, nhưng bản thân thịt chó đã ngon vô cùng, huống hồ đối với một đám lưu manh mồm không phân biệt nổi mặn nhạt thì có ăn vào mồm là tốt rồi. Chẳng bao lâu sau thịt vớt ra, rượu được bày, còn thêm hai món rau trộn, một đám người ồn ào như chợ cùng nâng chén, cứ thế đưa tay xé thịt chó chấm bột canh tỏi, ăn ngon lành, nghe Sỏa Trụ nói té ra đã ăn tới nồi thứ hai ... À, chậu thứ hai rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play