“Tằng Quốc Vĩ, nghe nói ông ta mê đồ cổ, nói không chừng kiếm một khoản sau đó chạy ra nước ngoài rồi. Chà, cái tiền phạm bán được 200 vạn Euro nhỉ? Tức là 2000 vạn tệ rồi, đủ mua mấy chục cái nhà ở trung tâm thành phố luôn chứ đùa đâu.” Trương Kiệt tặc lưỡi liên tục đưa ra so sánh trực quan nhất khiến người ta dễ hình dung nhất, nhà.
“Nhưng tôi thấy không giống.” Giản Phàm lắc đầu: “Tôi nói với anh chuyện này, anh thử cân nhắc xem, nếu anh là cha, có bỏ lại con gái mười mấy năm không gặp không? Vì vài món đồ cổ mà khi đó chưa đáng giá mấy à? Con gái anh còn mới lên sơ trung, chưa có năng lực tự lập.”
“Xì, thời buổi này bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ con cái, bỏ vợ còn ít à, có gì mà không thể? Nếu mà có cơ hội kiếm được 2000 vạn, tôi lập tức bỏ lại vợ con trốn ngay, ai còn làm cái nghề cảnh sát rách này. Ha ha ha, tôi ra nước ngoài kiếm vợ Tây.” Trương Kiệt cười lớn thô bỉ, coi vì tiền gây án là chuyện hợp lý hợp tình.
Giản Phàm nhìn thấu rồi, tên này cơ bản giống Tiêu Thành Cương, thích động thủ hơn động não, thậm chí còn là phiên bản tệ hơn vì từng trải hơn cho nên cũng bất mãn nhiều hơn, cơ bản muốn có đột phá gì đó chỉ trông cậy vào mình.
Không bao lâu tới được công ty xe taxi, đã liên lạc trước, phía công ty cũng rất phối hợp, dẫn hai người vào văn phòng, một người trung niên ba bốn chục tuổi tướng mạo thật thà bất an ngồi đó, vừa thấy hai cảnh sát đi vào là giật này mình đưng dậy, hai mắt kinh hoàng, mồm khẩn trương lắp bắp: “Thực sự không phải tôi ... Tôi không biết gì cả, khi đó chỉ thấy khoa trưởng Tằng lái xe moto bật đèn dừng ở cổng, tôi ra mở cửa, thuận miệng hỏi một câu, ông ta nói ‘nhiệm vụ khẩn cấp’ rồi đi luôn. Ngày hôm sau phát hiện ra vụ án, tôi thực sự không biết gì hết, bao nhiêu năm rồi sao không tha cho tôi?”
Người này chính là dân cảnh trực ban năm đó Kiều Tiểu Ba, không biết vì sao lại nhát gan tới mức này, chưa làm gì mà lưỡi đã líu lại nói không ra lời. Giản Phàm và Trương Kiệt ngạc nhiên lắm, rót một cốc nước, đợi cho hắn ổn định lại tâm mới hỏi: “Anh thực sự nhìn thấy Tằng Quốc Vĩ.”
“Thì thì thì ... Người đó mặc áo mưa lớn, không nhìn rõ, có điều cái moto đó luôn do ông ta lái.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT