Thế nhưng Tương Địch Giai nói với giọng rất nhẹ nhàng, như đặt mình ở góc độ bàng quang kể lại câu chuyện bi kịch năm nào: “Tôi nằm liệt giường hơn một năm mới miễn cưỡng trở mình được, về sau cha tôi cổ vũ tôi trị liệu, tập yoga, tập khi nằm trên giường, dần dà tôi có thể ngồi dậy, rồi có thể xuống đất. Ba năm sau mới có thể miễn cưỡng chống nạng đi lại. Khi đi học đại học, tôi luôn phải chống nạng, dùng nạng tới 8 năm mới có thể tự đứng thẳng lên được, thời gian mỹ hảo nhất, thanh xuân tươi đẹp nhất của cô gái vậy là đã qua đi. Người bên cạnh tôi đều rất quan tâm che chở tôi, mới đầu tôi cảm động, lâu dần tôi nhận ra trong ánh mắt mọi người đều mang sự thương hại sâu sắc, điều ấy làm tôi không chịu đựng nổi. Tôi luôn ao ước giống như nữ nhân bình thường, có khóc có cười, có cãi vã có giận hờn, giống như những cô gái khác, yêu và được yêu, nhưng đối với tôi đó là mộng tưởng xa xỉ, cho tới tận khi gặp được cậu.”
Nói tới đó hai tay Tương Địch Giai vít cổ Giản Phàm kéo xuống, Giản Phàm chỉ thấy hai cánh môi mềm mềm ươn ướt chạm vào cổ, rất nhẹ, cũng rất nặng, cơn xao động lan tỏa trong lòng, một lần nữa tâm linh hai người như liên kết lại một chỗ, hồi tưởng lại hồi ức hạnh phúc nhất khi ở bên nhau.
Môi tách nhau ra, đôi mắt Tương Địch Giai càng sáng: “Lần đó tôi chỉ muốn đi theo bọn họ xem nơi cha tôi từng ở thời xuống nông thôn lao động. Lần đầu tiên vào nhà cậu đã bị xẻo rồi, hai ngày sau tôi lại bị cậu coi là thứ đánh cược với Sĩ Thanh, Sĩ Thanh nói cậu là tên sắc lang chuyên đi lừa gạt mỹ nữ đấy, có biết không? Lần đầu tiên khiến tôi có cảm giác dở khóc dở cười, cậu xấu xa, ác khẩu, toàn nói dối lừa gạt người ta. Càng quen biết cậu, tôi càng thấy Sĩ Thanh nói đúng, cậu là cái đồ xấu xa, khi chúng ta ở bên nhau, có lúc tôi rất thất vọng, lại có lúc phẫn nộ, rồi cảm động, nhưng đa phần là cao hứng, cao hứng lên là quên hết tất cả. Từ sau khi bị tai nạn tôi ít khi cao hứng như thế, tôi rất trân trọng cảm giác đó, cảm giác được coi như cô gái bình thường, chứ không phải là một món đồ dễ vỡ cần nâng niu che chở.”
Thì ra là thế, Giản Phàm biết thời gian qua mình sai rồi, muốn nâng niu bảo vệ chị ấy, nhưng vô tình mỗi hành động lại khơi lên nỗi đau cũ trong lòng, nhích người để Tương Địch Giai nằm thoải mái hơn, cái tay không biết khi nào đã ấm áp, giống như hơi ấm cơ thể hai người truyền sang cho nhau, hòa nhập vào nhau, môi nhè nhẹ hôn lên mái tóc cô, lần đầu tiên có chút xấu hổ thừa nhận chuyện xấu của mình: “Chị Tương, kỳ thực em là người rất tệ, Sĩ Thanh nó nói đúng đấy, hai đứa bọn em lớn lên bên nhau từ nhỏ, cùng làm rất nhiều chuyện đáng hổ thẹn, mà phần lớn còn là do em xúi bẩy nó, lại còn trêu ghẹo rất nhiều cô gái, em từng sống rất bừa bãi.”
“Không phải đâu Giản Phàm, kỳ thực cậu rất lương thiện, chỉ là cậu quá hiếu động tinh nghịch, cậu vô tâm, cho nên thể hiện ra ngoài mới khiến người ta hiểu lầm thôi.” Có lẽ nói tới hiểu Giản Phàm nhất thì không ai hơn Tương Địch Giai, hai người biết nhau chưa lâu, thời gian tiếp xúc không nhiều, cô chưa biết y thích nhất cái gì, ghét nhất cái gì, chưa biết rất nhiều thứ, nhưng cô thấu hiểu Giản Phàm qua trái tim: “Còn nhớ lần ở khách sạn Ngũ Châu không, khi đó tôi bị mắc kẹt, bốn xung quanh chỉ có khói đen, tôi sợ lắm, chỉ có một mình, kêu cũng không ra, khóc cũng không được, tôi nghĩ mình không qua được nữa rồi, nhưng vì có cậu, nên tôi không sợ nữa, vì cậu hồi ức kinh hoàng lại trở thành ấm áp. Đôi khi tôi có ý nghĩ lạ, nếu thế giới này chỉ còn lại hai chúng ta thì tốt biết bao, cậu và tôi đều không có lựa chọn, vì thế chỉ có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Tựa như tìm được chỗ dựa vững chắc nhất, Tương Địch Giai làm nũng cọ má vào đó. Hai người cùng tìm kiếm, tâm linh tương thông, nhanh chóng tìm thấy môi đối phương, hôn nhau.
Tất cả mọi nụ hôi đều rất đẹp, chỉ có điều trong nụ hôn này mang theo một loại thê lương, Giản Phàm vẫn đặt tay lên bờ lưng lộ ra ngoài của Tương Địch Giai, hai chiếc lưỡi xoắn lấy nhau, không giống như những nụ hôn trước đó mang theo phần dục vọng dâm tà, lần này nụ hôn rất điềm tĩnh. Một loại điềm tĩnh hạnh phúc, cho dù là cảm thấy những giọt nước mắt mằn mặn của Tương Địch Giai trộn lẫn vào nụ hôn vẫn ngọt ngào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT