Khó khăn lắm mới qua được bữa cơm đầy ải ấy, Tần Cao Phong an bài nhiệm vụ cho Dương Hồng Hạnh, Sử Tĩnh Viện đưa mẹ và thím hai của Giản Phàm đi dạo phố, một nhiệm vụ quá hợp lòng người, thế là bốn nữ nhân lập tức lên xe, dù sao lên tỉnh thành cũng là để chơi.
Giản Phàm tiễn mọi người ra ngõ rồi quay về đội, nhìn thấy Tần Cao Phong lên xe định đi, chặn lại đưa tay ra: “Đội trưởng, đơn xin từ chức trả lại cho tôi được không?”
Tần Cao Phong ngọt nhạt nói: “À, thế không từ chức nữa à?”
Giờ thì Giản Phàm hiểu được lời Lục Kiên Định nói rồi, cái giọng điệu của Tần Cao Phong cực kỳ đáng ghét, làm người ta chỉ muốn thụi vào mặt, thầm chửi bao sao lãnh đạo không ai ưa, đáng đời: “Tôi không từ chức nữa.”
“Ái chà.” Tần Cao Phong tỏ ra khó xử rất kịch: “Cậu không nói sớm, tôi đã nói với chi đội trưởng rồi, Giản Phàm này, cậu không thể nói đi là đi, nói ở là ở chứ, không có tí nghiêm túc nào. Hệ thống công an không phải chỗ cho người ta tới đi tùy tiện đâu.”
Con bà nó chứ, trước kia nói cái gì mà "đến hoan nghênh, đi không giữ", toàn là lời chó má hết, Giản Phàm vốn định đợi gạo nấu thành cơm, bố trí xong mọi chuyện rồi mới nói cho trong nhà, bây giờ thình lình để mẹ biết, không xỉu tại chỗ mới lạ.
Tần Cao Phong thấy Giản Phàm đứng im lìm trước xe, thở dài: “Buổi sáng từ chức dứt khoát lắm mà, sao giờ lại chần chừ như thế, Giản Phàm, cậu không thể nửa nọ nửa kia mãi như thế.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play