“Thật không vậy, thế thì anh coi tiền như bùn đất rồi.” Tằng Nam tựa hồ tự lẩm bẩm: “Đường Đại Đầu tuy gian một chút, nhưng mà nghĩa khí lắm, chuẩn bị cho anh 50 vạn cơ, trừ tiền trang trí thì còn 40 vạn tiền mặt. Tôi đã thu thay anh rồi, nếu anh không lấy thì tôi được lợi , tôi muốn đổi xe, mua vài cái túi LV, nếu chưa tiêu hết thì nên mua cái gì nữa bây giờ nhỉ, tư vấn giúp tôi đi.”
“Khỏi cần thử tôi, với hiểu biết của tôi về cô, nếu cô không đưa tiền được thì sẽ trả lại Đường Đại Đầu. Với hiểu biết của tôi về Đường Đại Đầu, tôi không nhận, hắn sẽ tìm đủ mọi cách làm tôi nhận. Còn nếu nói ý muốn của cả hai là mong tôi nhận mà chẳng được, đúng không?” Giản Phàm nhìn thấu ý đồ của Tằng Nam.
Tằng Nam bị nói chúng tim đen liền cười khanh khách, không giấu nữa, điệu đà dùng hai ngón tay nhón một thẻ ngân hàng: “Vậy anh có nhận không? Thanh danh của Đường Đại Đầu chẳng ra sao, thanh danh Thịnh Đường chẳng tốt đẹp, còn tôi, dính líu vào đó thì bị coi là cùng một giuộc, anh dám nhận không?”
Giản Phàm nhận lấy thẻ lật xem, là thẻ mới làm.
“Thẻ do tôi làm đấy, dùng tên tôi, trừ tôi ra thì không ai biết, mật mã trên thẻ nếu tôi không nói cũng không ai biết. Đừng khách khí, đó là thứ anh đáng có.”
Giản Phàm nhìn đôi mắt đầy mị hoặc kia, dưới ánh mặt trời sáng vô cùng, mái tóc quăn tùy ý buông bên vai, nụ cười giống như luôn đang ám thị gì đó với nam nhân, so với Dương Hồng Hạnh cứ hơi chút là trừng mắt lên quát mắng thì càng khiến người ta động lòng. Y mỉm cười đút thẻ vào túi, thoải mái giống như trước kia nhận của cô thẻ mua sắm 2000 đồng, chỉ nói một câu đơn giản: “Cám ơn.”
Động tác tự nhiên ấy làm Tằng Nam cười tới mắt cong vút: “Hì hì, không sợ phiền toái sau này sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT