Nghe những lời dông dài chung chung ấy một hồi đã mệt, đọc hồ sơ vụ án không mệt bằng. Giản Phàm bắt đầu hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn quanh, ai nấy đều yên tĩnh tập trung nghe lãnh đạo phát biểu, không khác gì quay lại thời đi học. Đứa nào trông cũng có vẻ chăm ngoan hiếu học lắm, nhưng kỳ thực thì đang xem tiểu thuyết, truyền giấy, hoặc là ngủ khì, điểm khác duy nhất là không ai dám ngủ thôi. Mắt Giản Phàm bắt đầu díp lại, đầu óc mơ hồ, đang không nghĩ ra cái gì đốt thời gian thì ánh mắt nhìn thấy tay Dương Hồng Hạnh.
Thế là y phấn chấn lên một chút, lén lút đưa tay ra, chạm vào tay cô, Dương Hồng Hạnh không có phản ứng, lá gan to hơn vài phần, tóm ngay lấy, tới lúc này Dương Hòng Hạnh mới giãy ra, nhưng làm sao Giản Phàm chịu như thế, rút mấy lượt không thành, đành khuất phục cho Giản Phàm nắm.
Người biết xấu hổ e là đại đa số thời điểm phải thua người không biết xấu hổ, ở mặt này thì Giản Phàm trơ trẽn lắm rồi. Vừa thấy Dương Hồng Hạnh đã chịu thua, vui ngay, có trò chơi rồi, sờ tay cô cứ như sờ khoai lang ngoài ruộng, tay cô rất nhỏ da mịn, vân tay rõ ràng, trắng mang sắc hồng khỏe khoắn, làm Giản Phàm liên tưởng tới một thứ nguyên liệu nấu ăn quý giá, sờ không biết chán. Sờ chưa tận hứng, không biết có phải do ám thị tâm lý, chỉ thấy ngón tay thanh tú đẹp như tác phẩm nghệ thuật điều khác kỳ công, thế là sờ từng đốt ngón tay, còn gãi gãi lòng bàn tay cô ...
Dương Hồng Hạnh lập tức có phản ứng, trở tay nhéo Giản Phàm một cái, Giản Phàm đau tới kêu khẽ một tiếng nhưng thấy Dương Hồng Hạnh không rụt tay về, ngón tay vẫn giữ nguyên động tác muốn nhéo, lại giống khiêu khích, dứt khoát kéo tay cô sang phía mình chơi cho đã.
Lần này Giản Phàm rất chuyên tâm, dùng cả hai tay một trên một dưới vuốt ve bàn tay ấy, chơi tới hứng thú say sưa, mắt nhìn Dương Hồng Hạnh, nhưng mặt cô không có bất kỳ biểu cảm nào, ngồi thẳng lưng, đôi mắt sáng ngời hướng thẳng về phía trước, khiến Giản Phàm thất kinh: Oa, cô nàng này còn giỏi giả bộ hơn cả mình, bên dưới bị quấy nhiễu, bên trên nghe báo cáo, lợi hại lợi hại.
“Tiếp theo xin mời tập thế và cá nhân được nêu tên lên đài nhận thưởng ...”
Chẳng biết qua bao lâu rồi, Giản Phàm đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, đang nghịch từng ngón tay của Dương Hồng Hạnh, không ngờ bàn tay đó rụt mạnh lại, sau đó bị cô đẩy một cái, mắng: “Lên đi, ngẩn ra cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT