Đường Đại Đầu lái cái xe đồng nát không rõ mượn đâu ra, đưa Giản Phàm tới đầu ngõ đường Ngũ Nhất, phát hiện Giản Phàm như đang trầm tư gì đó không biết xe dừng lại, lay vai một cái: “Giản Phàm, làm sao thế?”
“À, có gì đâu.” Giản Phàm tỉnh lại lắc đầu.
“Không có gì sao làm ra vẻ thâm trầm như thế?” Đường Đại Đầu lên giọng từng trải trêu: “Nam nhân mà có vẻ mặt thâm trầm, khẳng định nhớ nữ nhân, còn nữ nhân thâm trầm, khẳng định đang động cỡn. Ha ha ha, tôi đi qua cái độ tuổi của cậu rồi, tinh lực vượng trong lòng nghĩ mười chuyện thì hết chín là về nữ nhân, đừng nín nhịn nữa. Nữ nhân ấy mà, cũng chỉ đến thế mà thôi, cậu coi đó là chuyện to tát thì nó to tát, nhưng kỳ thực nói trắng ra thì có là cái gì đâu? Bây giờ tôi thà dùng năm ngón tay còn hơn tìm nữ nhân, cảm giác cơ bản giống nhau cả.”
Giản Phàm cười ha hả, lời này cũng có kiến giải đấy.
“Này, ngày mai tới sơn trang nghỉ dưỡng Hải Đức không? Nơi đó có vịt lá sen, cá bọc hành, nghe đâu là cá lư dùng máy bay vận chuyển tới ...”
“Đi rồi, cá thường đấy.” Giản Phàm ngồi thẳng lên đính chính, nói tới ăn cái là tỉnh táo: “Lúc mới khai trương tôi có tới ăn, vừa mới có chút danh tiếng là làm ăn láo toét, lần thứ hai quay lại tôi suýt đập bàn.”
“Vậy thì mai làm sao?” Đường Đại Đầu biết nói về ăn uống mình thua xa chàng cảnh sát này, xem ra phải kiếm chỗ thật độc mới dụ được y.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT