Đúng, hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, Niên Vinh Quý đại biểu Tứ Phương cảm tạ các vị lãnh đạo quan tâm, cảm tạ cục công an ủng hộ và phá án, và tất nhiên là sẵn lòng giữ quan hệ hợp tác với Thành Thông.
Thái độ này là bất đắc dĩ, nhưng đây là trường hợp phải nói lời trái lương tâm, làm việc không đúng ý nguyện, hạng mục thi công cần cục quản lý thông tin phê duyệt. China Network lại là có mạng cáp quang lớn nhất thành phố, khách hàng lớn nhất của Tứ Phương, cục công an càng khỏi nói, mấy đơn vị liên hợp với nhau, rõ ràng có ý bao che cho Thành Thông. người ta là quốc xí, kinh doanh không tốt, lại thêm đập xe cướp đồ thì sau này làm ăn thế nào? Chuyện thỏa hiệp không cần mất quá nhiều thời gian để đắn đo, vì hai bên vốn không cùng một võ đài cạnh tranh.
Họp gần giờ tan ca nên thời gian rất ngắn, nửa tiếng là đã kết thúc rồi, Niên Vinh Quý uyển chuyển từ chối lời mời ăn tối của phía Thành Thông, tươi cười cáo từ. Phó tổng Lưu đã đi trước một bước, gọi lái xe, mở cửa đón cấp trên.
Vừa lên xe một cái sắc mặt Niên Vinh Quý trở nên âm trầm, Lưu Phương Huy không dám lên tiếng, từ một công ty nhỏ bán cáp điện phát triển tới ngày hôm nay, lòng dạ của vị lãnh đạo này không phải ông ta có thể so sánh được. Thực tế Tứ Phương sớm đã rối loạn, điện thoại cố định và di động bận liên tục, tới chiều thì mới dần ít đi, bao nhiêu ngày xảy ra bao nhiêu việc như thế, tổng giám đốc vẫn có thể nói cười tự nhiên với các lãnh đạo, Lưu Phương Huy tự thấy bất kể thế nào mình cũng không làm được.
Xe rời cục quản lý thông tin, Niên Vinh Quý mới buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ: “Phương Huy, phải cẩn thận từng ly từng tí, có thấy không, sơ xảy một chút là bị người ta cho vào bẫy rồi. Nhất định là có người cố ý gây khó dễ cho chúng ta, ở Đại Vương trang hồ đồ bắt người rồi ở đường vành đai đánh bị thương mười mấy người, còn hi vọng cục công an tra ra gì đó, không ngờ vừa tra một cái đã kinh động bên trên, liệu có phải chúng ta đã đắc tội với nhân vật lớn nào rồi không?”
Lưu Phương Huy nhìn mái tóc hoa râm của tổng giám đốc, gương mặt mỏi mệt, đã không còn tinh thần hăng hái như năm xưa, con người càng có tuổi trải qua nhiều sóng gió thì góc cạnh càng bị mài mòn, trở nên khôn khéo. Làm lãnh đạo thật không dễ, rõ ràng trong lòng vô cùng phẫn nộ mà vẫn phải khách khí mỉm cười. Ngần ngừ nói : “Tổng giám đốc, mấy năm qua nơi nào cần thắp hương chúng ta đều không bỏ sót, trừ đám người trong nghề thì nếu nói đắc tội ... Hình như chỉ có một.”
“Anh nói tên Đường ... Đường gì đó?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play