“Ài, các anh thật là ...” Tằng Nam không còn lời nào để nói hai người nữa, một giỏi bày kế xấu, một thích làm chuyện xấu, cứ như một đôi được trời se duyên tác hợp vậy. Giờ thì Tằng Nam đã hiểu vì sao Giản Phàm cứ xem đi xem lại tuyến dây cáp, té ra là tìm những chỗ mà Tứ Phương bao thầu để giở trò, phải thừa nhận cách này tốt hơn trực tiếp tới Tứ Phương phá hoại.
Một lát sau Tằng Nam lái xe đi qua hiện trường vụ tai nạn xe, chiếc xe ba bánh đã đi mất rồi, xe sửa chữa thì mở toang, cách đó không xa có vài người đang lén lút vác cái gì đó chạy trong ruộng. Thôn dân xung quanh không ít người dựa vào con đường này kiếm sống, một cái xe bị bỏ lại bên đường này, có khi tới tối chỉ còn lại cái bánh xe. Thấy Đường Đại Đầu ôm bụng chỉ cái xe cười ngặt ngoẽo, Tằng Nam có chút không đành lòng mắng: “Đường Đại Đầu, anh một vừa hai phải thôi, Giản Phàm cũng thật là, sao mà ác thế, xảy ra chuyện, phán dăm ba năm còn nhẹ.”
“Chuyện này có thể nói là chẳng liên quan gì tới tôi hết, cáp không phải do tôi cắt, người không phải do tôi đánh, đồ không phải do tôi trộm, tôi còn là người dân có trách nhiệm tố cáo kẻ xấu, tôi có làm gì sai đâu, ha ha ha ... Cũng không quá chút nào, tôi còn thấy quá nhẹ, Giản Phàm nói, làm những chuyện này không thể sử dụng biện pháp giống nhau, nếu không sẽ để lại sơ hở. Cô có biết trò tiếp mà cậu ta nghĩ tới là gì không? Đó là quay về thành phố, không phải ở Hạnh Hoa Lĩnh ... Cái này gọi là gì nhỉ ... À, vượt khu, đúng thế, bọn chúng không thể chấp pháp vượt khu vực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ... Ha ha ha, lần này trói chân trói tay họ Diêm cho ức hộc máu luôn ...” Đường Đại Đầu giống như đang tự lẩm bẩm một mình không thèm để ý tới Tằng Nam mặt xưng mày xỉa, hôm qua hỏi kế Giản Phàm suốt cả đêm, khiến hắn cảm giác đầu óc được khai sáng, lần này là cùng nhau làm việc xấu, Đường Đại Đầu thực muốn coi Giản Phàm như tri kỷ.
“Đừng nói nữa, cũng đừng để tôi biết, anh thích làm gì thì làm, đừng kéo tôi vào.” Tằng Nam có chút hối hận, không biết mình lôi kéo Giản Phàm vào việc này là đúng hay sai.
Lại thêm hai tiếng nữa, lúc này đã là buổi chiều rồi, công ty Tứ Phương nhận được điện thoại từ đồn công xã Đại Vương trang huyện Thanh Từ, nói xe sửa chữa của họ sau khi gây tai nạn đánh thôn dân đương địa, bảy nhân viên bị đồn công an tạm giữ, yêu cầu công ty phái người tới nộp phạt. Chuyện này tới tận hôm sau Tứ Phương mới phái người tới đồn công an xã giao thiệp, bị bọn họ dựa theo đầu người phạt hơn 1 vạn, tổn thất lớn hơn nữa là chiếc xe sửa chữa trị giá gần 100 vạn bị người dân đương địa "lột sạch", từ máy móc trang thiết bị trên xe cho tới cửa kính, thậm chí bánh xe cũng bị tháo hai cái, kê gạch lót tạm.
Chủ nhiệm văn phòng phụ trách giao thiệp tới cục công an huyện Thanh Từ báo án, nói là tổn thấp nghiêm trọng, vì đây là đơn vị lớn tới từ thành phố nên cục công an coi trọng cao độ, thế nhưng sau khi tìm hiểu sự việc, biết đây là sự kiện xung đột với cư dân đương địa thì đau đầu, nhiệt tình tiếp đãi rồi nhiệt tình tiễn người Tứ Phương đi, phàm sau này Tứ Phương gọi điện thoại tới hỏi đều đáp: Chúng tôi đang toàn lực điều tra kẻ hôi của.
Đúng rồi, đó là giọng điệu quen thuộc của chính quyền, cơ mà thông thường thì kết quả là toàn lực điều tra luôn không có kết quả. Thời buổi này ai muốn đi so đo với thôn dân văn hóa không cao, thói xấu vô số lại còn nóng tính quá khích chứ, mấy món đồ kia giờ bị hàng đồng nát nào đó rỡ từng con ốc vít ra bán rồi, truy hồi là không thể, bắt người bồi thường à? Bắt cả thôn chắc, có mà điên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play