Giản Phàm hết sức nghiêm túc giơ một ngón tay lên: “Thứ nhất, đừng làm bừa, tới nhà gây sự, ngang nhiên gây rối trị an đều không được làm, bắt cóc đòi tiền càng cấm tiệt, làm rồi cảnh sát theo dõi anh, đừng hòng thoát. Chớ nghĩ đám thủ hạ của anh lợi hại, hiệp cảnh cũng không sợ đâu.”
“Không thành vấn đề.” Đường Đại Đầu đồng ý ngay, dù sao cũng làm rồi mà có tác dụng gì đâu.
“Thứ hai, tôi có thể đưa chủ ý cho anh, nhưng tôi không tham gia, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên.”
“Không vấn đề.”
“Thứ ba, nếu chuyện không thành, tôi không để anh thiệt, tiền trang trí tôi sẽ trả, hai chúng ta hết nợ. Nếu đòi lại được, tiền trang trí coi như thù lao, chúng ta cũng hết nợ. Trong quá trình thực hiện, nếu chúng ta không thể đồng thuận thì đường ai nấy đi, cũng coi như thết nợ.” Giản Phàm nói rất dứt khoát.
“Chuyện này càng không thành vấn đề, nhưng trang trí do tôi quyết định.” Câu cuối cùng là của Tằng Nam có vẻ hân hoan lắm, như trang trí nhà cho mình.
“Được rồi, đi thôi, tôi mời hai người đi ăn, bày mưu tính kế tôi bao ngày như thế, không cám ơn thì thật áy náy.” Giản Phàm cười, nụ cười sái thoát, Đường Đại Đầu nói chẳng sai, ai lại đi chê tiền, có tiền trả nợ cho người trong đội nên mình mới có thể ưỡn lưng lên mà sống tiếp đấy thôi. Mà chi đội trưởng cũng phải nghĩ đủ trò để biến ra tiền, như lần này, mình làm chút việc kiếm tiền có gì sai?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play